Giọng nói của cậu bé con còn chứa đựng sự phấn khích. Trong mắt cậu, tiến vào thế giới song song là một chuyện cực kỳ vui. Thế nhưng những người còn lại chỉ thấy lạnh người.
Lạnh thấu từ xương cốt ra ngoài, đến linh hồn cũng như có thể đông cứng.
“Sang thế giới song song rồi có về được không?” Vu Trạch thì thào hỏi, mặt đã cắt không còn một giọt máu.
Cố Liên bình tĩnh nhìn Người Dẫn Đường, rồi lại như chưa từng thấy gì cả. Cô mờ mịt, lo âu, sợ hãi hơn bất kỳ ai hết. Bởi vì cô đến tìm chị gái, nếu chị gái cô cũng đang ở trong một không gian như vậy… thì liệu đời này bọn họ có còn cơ hội gặp lại không?
Tần Khang Thuận cũng nhớ về một số chuyện cũ không mấy tốt đẹp gì, lơ đãng thì thào: “Hóa ra năm ấy, những đồng nghiệp đó của tôi, còn cả hai học trò không hề mất tích, mà bọn họ đã tới thế giới song song. Bảo sao…”
Ông lão bịt lại lồng ngực với trái tim ngày một quặn đau, loạng choạng đi ra cửa, ngồi trên bậc cửa, hoảng hốt lẩm bẩm: “Bảo sao dù gọi được cho nhau, giữ liên lạc với thông báo vị trí cho nhau suốt, nhưng vẫn chẳng tài nào tìm được! Bảo sao rõ ràng đứng ngay tại đó, nhìn thấy bọn họ làm tín hiệu đánh dấu trên cây, nói với họ rằng tôi tới rồi, thì họ vẫn nói rằng không thấy tôi. Hóa ra…”
Tần Khang Thuận thở dốc một hơi nặng nề, cất giọng khàn khàn: “Hóa ra chúng tôi ở cùng ngay một chỗ nhưng không hề thấy nhau! Đây là cái chốn quái quỷ gì vậy! Một nơi như này sao lại ăn người được!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play