Bên trong phòng ăn lặng ngắt như tờ.
Người Dẫn Đường cong ngón tay lên gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Một tiếng “cốc” vang lên, giống như mở ra cơ quan nào đó, Hoa Nhụy nhìn về phía người phụ nữ trung niên, vừa mở miệng đã làm khó dễ: “Rốt cuộc bà đến nhà tôi để làm gì? Muốn lấy tiền? Bà muốn ăn trộm hả?”
Ngừng lại một chút, ả ta bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Bà muốn ăn trộm tranh của anh rể tôi? Mấy thứ bà bán đi còn chưa đủ cho bà kiếm lời sao? Bà đúng là đồ vô liêm sỉ!”
Người phụ nữ trung niên lấy một bản hợp đồng trong túi xách ném ra ngoài, giọng nói cao vút: “Cái gì mà tranh của anh rể cô? Tất cả tác phẩm của Bạch Cao Lãng tôi đều có toàn quyền xử lý và hưởng dụng! Bọn tôi đã ký hợp đồng với nhau từ lâu rồi! Hơn nữa trước khi chết anh ta còn gửi cho tôi một bức thư, anh ta nói anh ta đã dồn hết sinh mạng của mình vào trong bức tranh sơn dầu cuối cùng, mong rằng tôi có thể đem bức tranh kia về, đưa vào viện bảo tàng quốc gia tiến hành trưng bày! Đây là di nguyện của anh ta!”
Lại có một bức di thư bị ném lên bàn ăn, giấy viết đã ố vàng.
“Di thư gì chứ? Bức tranh sơn dầu cuối cùng gì chứ? Hoàn toàn không hề có thứ này! Bức di thư này là giả! Bà mau lấy đi cho tôi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play