Phương Chước vẫn chưa ăn tối. Cô không có ɕảɷ ɠıáɕ thèm ăn nên đi qua siêu thị mua tạm bánh mì rồi quay về phòng học.

Đám bạn học đang ồn ào, vừa nhìn thấy cô xuất hiện cũng tự giác nhẹ nhàng.

Thẩm Mộ Tư quay người hỏi cô: “Cậu không sao chứ?”

Phương Chước lắc đầu.

Thẩm Mộ Tư phân vân thật lâu mới quyết định cẩn thận cầm lon cháo bát bảo đặt lên góc bàn của Phương Chước. Thấy cô vẫn vùi đầu làm bài tập, cậu ấy bèn lấy ngón tay đẩy lon cháo vào sâu bên trong, mãi đến khi nó rơi vào tầm mắt Phương Chước.

Nhưng khi Phương Chước liếc mắt nhìn qua, cậu ấy vẫn sợ hãi, lí nhí nói: “Cho… cho cậu đấy, sắp hết hạn rồi.”

Phương Chước lạnh lùng nhìn sang bạn cùng bàn.

Đến lý do cũng y chang nhau luôn.

Nghiêm Liệt ngây thơ như người đứng ngoài, nhún vai đáp: “Không cần phải xin phép tôi. Con cái lớn rồi, tôi cho phép nó tự quyền quyết định với tài sản của nó.”

Thẩm Mộ Tư quát ầm lên: “Đệch! Cậu chỉ biết bắt nạt tôi thôi.”

Phương Chước vươn tay đẩy trả lon cháo, đáp: “Cảm ơn, nhưng tôi bị ngất không phải vì tôi không được ăn cơm.”

Thẩm Mộ Tư không dám phản bác, chỉ lắp bắp ậm ờ.

Phương Chước liếc mắt nhìn đề bài rồi ngẩng lên nói thêm: “Có thể là vì tôi ăn uống không điều độ lắm, nhưng tôi ɕảɷ ŧɦấყ nguyên nhân chính khiến tôi bị ngất là vì không ngủ đủ giấc nên đầu óc bị căng thẳng.” Trách là trách cái đầu nhỏ này của cô nghĩ ngợi quá nhiều chuyện thôi.

Phương Chước nói tiếp: “Bây giờ tôi ổn rồi. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Biểu cảm Thẩm Mộ Tư thay cho tiếng lòng “Cậu nói sao thì là vậy”, vừa nghe Phương Chước nói linh tinh vừa vô thức nhìn sang Nghiêm Liệt thì thấy cậu chỉ cười nhạt, bèn tự giác cầm lon cháo quay về.

Chẳng bao lâu sau, Nghiêm Liệt nhận được tin nhắn gửi đến.

Bánh Mousse: Sao cậu ấy đói thế rồi còn không nhận cháo tôi đưa? 

Liệt Liệt: Trẻ ngoan sẽ không nhận đồ bừa bãi. Cậu cho cậu ấy đồ, về sau cậu ấy còn phải nghĩ cách trả lại cho cậu. Thôi, sau này cậu đừng cho cậu ấy nữa. 

Bánh Mousse: Tại sao chứ? Tôi có phải đang bố thí đâu?

Liệt Liệt: Thế phải xem là ai tặng nữa cơ.

Bánh Mousse: ??

Bánh Mousse: Cậu nói thế này tôi không đồng ý nhé. Trong lớp còn có người thân thiện hơn tôi đây à?

Bánh Mousse: Cậu nói đi xem nào, sao cậu không nói nữa hả?!

Nghiêm Liệt phì cười, cất điện thoại đi. Cậu đá nhẹ vào ghế ý bảo Thẩm Mộ Tư mau tập trung học đi, đừng có cả ngày nghĩ chuyện linh tinh.

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm gọi Phương Chước vào văn phòng hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô.

Thiết bị phòng y tế của trường đã cũ nên không kiểm tra ra vấn đề gì. Cô chủ nhiệm đành nghe theo phản ánh của các học sinh khác coi như Phương Chước bị ngất vì chịu áp lực lớn, cộng thêm dinh dưỡng không đủ, nên cũng chỉ dặn dò, khuyên nhủ cô mấy câu. Cô giáo thấy Phương Chước lặng yên nghe lời nên cũng rất nhanh cho cô về lớp lại.

Hai ngày nay trường bắt đầu cho đăng ký danh sách tham dự hội thao, lớp phó thể dục và các bạn cán sự lớp đều cố gắng vận động các bạn trong lớp nhiệt tình đăng ký tham gia.

Ban cán sự lớp vẫn ấn tượng mãi với chuyện Phương Chước ngất lúc lao động, dáng vẻ cô gầy gò nhìn như dáng vẻ người thiếu dinh dưỡng nên chẳng ai dám đến hỏi cô đăng ký môn gì. Mọi người đều nghĩ đến lúc hội thao sẽ xếp cô vào đội cổ vũ để cô có thời gian nghỉ ngơi.

Bản thân Phương Chước cũng không hứng thú gì với những hoạt động tập thể.

Buổi trưa cô đi từ nhà ăn về, đang định tìm chỗ nào yên tĩnh học thuộc từ mới thì nghe cô giáo chủ nhiệm gọi lại.

Cô giáo chủ nhiệm đứng ở cửa vẫy tay: “Phương Chước, cô tìm em mãi. Phòng bảo vệ nói người nhà em đến tìm, em mau qua đó xem đi.”

Phản ứng đầu tiên của Phương Chước là nghĩ cô giáo chủ nhiệm gọi phụ huynh đến, vậy chắc người đến là Phương Dật Minh. Nhưng suy nghĩ vừa hiện lên đã bị chính cô phủ định. 

Sao Phương Dật Minh có thể lãng phí thời gian để ý mấy việc này được. Khả năng cao là ông ta sẽ không đến, cho dù ông ta có đến cũng sẽ vào thẳng trong trường, không thấy cô là sẽ bỏ đi ngay.

Nhưng cô đâu còn có người nhà nào khác.

Phương Chước tới sau phòng học rót nước, sau khi chậm rãi uống xong mới đi qua cổng.

Hai ngày nay trời nắng, trời đang se lạnh dần thì bỗng chốc nóng hẳn lên, cứ như từ đầu thu xuyên ngược sang hè nóng nực.

Phương Chước chậm rãi bước về phía phòng bảo vệ, ngước nhìn qua cửa sổ vào trong phòng, ngoài bác bảo vệ không còn ai khác ở trong.

Bác bảo vệ nghe xong lý do cô đến, bèn lấy ra một túi màu đỏ đưa cho cô, nói to: “Cuối cùng cháu cũng tới rồi! Đồ nguội hết rồi đây này!”

Phương Chước ngẩn người, đến khi mở nút thắt chặt trên túi mới phát hiện bên trong có hai hộp cơm.

Cô bỗng thấy khó hiểu, còn tưởng ai gọi cơm ngoài cho mình, nhưng vừa mới lấy hộp cơm ra thì bác bảo vệ nuối tiếc nói tiếp: “Người ta đợi cháu lâu lắm, vừa mới đi thôi. Họ còn để lại số điện thoại cho cháu đây này.”

Bác bảo vệ đưa tới một tờ giấy bị xé vội, bên trên là chữ viết tay mực đen: “Chúc mừng sinh nhật Phương Chước.”

Phía bên dưới dòng chữ là dãy số điện thoại.

Cách đây không lâu Phương Chước mới nhìn thấy nét chữ này nên có ấn tượng, nhưng cũng chính vì nhận ra nét chữ đó nên mới càng khiến cô ngạc nhiên không thôi.

Đầu cô ù cả đi, bỗng dưng không thể suy nghĩ gì được nữa, hình dáng bóng lưng bước đi vất vả của Diệp Vân Trình thoáng xuất hiện trong đầu cô rồi trở nên ngày càng ཞõ ཞàŋɠ. Phương Chước thất thần hỏi: “Người đưa cái này đến… có phải chân không tiện đi lại không bác?” 

Bác bảo vệ dông dài đáp: “Đúng rồi! Bác bảo cậu ấy vào tìm cháu mà cậu ấy sợ bạn cháu nhìn thấy nên ngại, thế là chỉ ngồi bên đường đợi. Trời thì nóng thế này mà cậu ấy ngồi đợi cháu cả nửa tiếng trời, không thấy cháu tới nên mới đi.”

Phương Chước bỗng chốc ɕảɷ ŧɦấყ hộp cơm trên tay mình nặng trĩu, khiến lồng ngực cô cũng bí bách đến không thở nổi. Cô nắm chặt tờ giấy trắng, siết trong lòng bàn tay, hỏi: “Cháu có thể ra ngoài tìm được không?”

“Cậu ấy đi mất rồi…” Bác bảo vệ vừa nói đến đó thì thấy biểu cảm của cô, thế là không đành lòng, cuối cùng vẫn khẽ giọng đáp: “Vậy cháu ra cổng tìm thử đi, không được đi xa đâu nhé.” 

Phương Chước bước ra cổng trường, dõi mắt nhìn một vòng con phố vắng tanh mà không tìm được bóng người đi qua.

Nắng chiếu trước mặt khiến sau lưng bờ tường cao đổ bóng, ngoài cổng trường không có nơi nào có thể tránh nắng. Chắc hẳn lúc Diệp Vân Trình đợi bên đường đã đổ mồ hôi ướt đẫm, đến cuối cùng thì thất vọng đi về.

Phương Chước quay về trường, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, thất thần nói cảm ơn với bác bảo vệ rồi xách hộp cơm quay về phòng học.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Nghiêm Liệt làm xong đề thi thử phát lúc sáng, giờ đang bò ra bàn nghỉ ngơi. Nhận ra Phương Chước về, cậu mở mắt nhìn cô thì thấy cô đang như có tâm sự, thế là thuận thế ngẩng đầu nhìn.

Nghiêm Liệt lẳng lặng quan sát cô một lúc rồi chỉ vào hộp cơm màu hồng phấn hỏi: “Cậu đặt cơm ở đâu ra đấy? Cậu còn chưa ăn cơm trưa à?”

Phương Chước như vừa mới hoàn hồn lại, cô bỏ tờ giấy sắp thấm ướt mồ hôi trong lòng bàn tay ra, quay đầu hỏi: “Tôi có thể mượn điện thoại của cậu được không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Được chứ.” Nghiêm Liệt vui vẻ lấy điện thoại đưa cho cô, nói tiếp: “Mật mã là sinh nhật của mẹ chúng ta.”

Phương Chước nhướng cao mày, khó hiểu với suy nghĩ của cậu, nhận điện thoại thử nhập số 1001.

Không ngờ lại mở khóa thành công. 

Tên nhóc này…

Đúng chuẩn thanh niên yêu nước*.

(*: Ngày 1 tháng 10 là ngày quốc khánh của Trung Quốc. Ở Trung Quốc xếp ngày tháng theo thứ tự năm – tháng – ngày, nên 1001 sẽ là ngày 01 tháng 10)

Phương Chước cầm điện thoại đến căn phòng cất đồ cạnh nhà vệ sinh, nhìn quanh bên cạnh không còn thấy cô giáo, cô mới ấn số điện thoại ghi trên giấy.

Điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng không có ai bắt máy.

Phương Chước đoán Diệp Vân Trình vẫn đang trên đường về nhà. Nghĩ đến Diệp Vân Trình đi xe bus khó khăn, còn phải đợi chuyển tuyến mất hai mươi phút đi bộ, từ đầu thôn về đến nhà cũng xa, không biết dọc đường ông có gặp bất tiện gì không.

Đủ loại lo lắng ngổn ngang trong lòng cô, điện thoại tự ngắt, Phương Chước lại lật đật ấn gọi lần hai.

Lần này rất nhanh có người ở đầu dây bên kia bắt máy.

“Alo.”

Giọng nói trong trẻo vang lên khiến cả người cô chấn động. Vừa rồi những suy nghĩ đan xen như sợi dây thừng rối bời bỗng chốc biến mất, Phương Chước quên mất cả những điều mình đang định nói.

Người ở đầu dây bên kia kiên nhẫn đợi cô mà không lên tiếng, nhưng cũng vì yên lặng nên Phương Chước nghe được tiếng phát thanh ồn ào trong loa, lúc này cô mới chắc chắn Diệp Vân Trình đang ở trên xe bus.

Diệp Vân Trình thấy im lặng kéo dài như vậy, đoán ra được người gọi là cô, ông siết điện thoại hỏi: “Phương Chước phải không?”

“Là cháu đây.” Phương Chước cứng nhắc giải thích: “Cháu vừa quay về lớp, lúc cháu ra tới cổng trường thì cậu đã đi mất rồi.”

Dù cách điện thoại cũng không thể che đi được vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ như làn gió mát ngày hè của Diệp Vân Trình: “Ừ, đúng rồi. Cậu cũng nghĩ cháu không tiện ra ngoài, học sinh lớp mười hai bận lắm.”

“Thực ra cũng không bất tiện gì cả, giờ nghỉ trưa là thời gian tự do.” Phương Chước đáp.

Diệp Vân Trình: “Ừ.”

Phương Chước hít một hơi.

Diệp Vân Trình nén niềm vui nhưng vẫn không khỏi lộ qua lời ông nói: “Chúc cháu sinh nhật vui vẻ nhé. Cháu lớn nhanh như thế mà cậu vẫn chẳng được gặp cháu mấy lần.”

Phương Chước sững lại một lát mới đáp: “… Cháu cảm ơn.”

Không ngờ cô lại không nhớ ra nổi lần trước người nói với cô câu chúc mừng sinh nhật là ai. Hoặc có lẽ chưa từng có ai nói với cô như thế cả… Đến nỗi khi cô nghe lời chúc phúc xa lạ này phải thất thần mất một lúc, không phát hiện ra bất thường trong nó. 

Đã có lúc cô từng vô cùng kỳ vọng thời khắc mình trưởng thành, cô cứ nghĩ rằng người trưởng thành sẽ có sức mạnh và dũng khí, để cô lấy lại sự bướng bỉnh và phóng khoáng tự do bị cướp đi.

Nhưng càng lớn cô càng hiểu rõ cái gọi là áo giáp của người trưởng thành đều được tạo thành từ đau thương và bài học đắt giá, cái mình muốn có phải dựa vào chính bản thân mới đạt được. Dần dần cô quên mất chuyện này.

Đến thời điểm cô thực sự bước đến ngưỡng cửa trưởng thành, cô phải thừa nhận rằng mình thấy hơi chấn động. Chấn động ấy nhẹ giống như mặt hồ phẳng lặng đón nhận một giọt nước. Thế giới của cô không vì chút chấn động ấy mà có quá nhiều thay đổi.

Còn chẳng chấn động bằng một câu nói của Diệp Vân Trình.

Diệp Vân Trình nói tiếp: “Thực ra tuần sau mới đến sinh nhật của cháu, nhưng tuần sau là Trung thu rồi, cậu nghĩ chắc chắn cháu sẽ về nhà, như thế cậu không có cơ hội tặng bánh sinh nhật cho cháu nên mang bánh đến cho cháu trước.”

Phương Chước trả lời: “Cháu không về nhà.”

“Hả…?” Diệp Vân Trình rụt rè hỏi: “Vậy cháu có nghỉ Trung thu không?”

Phương Chước căng thẳng vì câu nói của ông, đáp: “Chắc cháu sẽ được nghỉ khoảng ba bốn ngày.”

“Cháu ở lại trường à? Nghỉ lễ mọi người đều về nhà, cháu ở lại một mình cô đơn lắm. Hay là cháu cũng đừng ở trường nữa?” Diệp Vân Trình vội nói: “Cháu tới nhà cậu đi?”

Nói hết một lượt, Diệp Vân Trình như bỏ được tảng đá nặng trong lòng, niềm vui trong lời nói kèm thêm chân thành, nhiệt tình mời cô: “Cháu đến nhà cậu đi. Nhà cậu hơi cũ nhưng cũng rộng rãi, có rất nhiều phòng ở.”

Phương Chước đáp: “Cháu tới không làm phiền cậu chứ?”

“Không phiền đâu, cháu tới đi.” Diệp Vân Trình cười nói: “Hôm qua cậu mới dọn dẹp lại phòng. Sau nhà cậu có sân vườn rất to, cậu dọn dẹp được một nửa, bây giờ để trống một mảnh sân lớn chưa biết để làm gì. Cháu có dự định nào không?”

Phương Chước: “Để cháu nghĩ xem.”

“Cháu nghĩ đi, cứ từ từ nghĩ. Tốt rồi tốt rồi.” Diệp Vân Trình nói thêm: “À, phải rồi. Trong hộp cơm có hải sản, cháu phải ăn hết đấy, không được để lâu quá đâu, còn có hoa quả nữa.”

Phương Chước bình tĩnh đáp: “Vâng.”

Diệp Vân Trình như vừa bật công tắc nói, còn có rất nhiều điều ông muốn dặn dò Phương Chước nhưng chưa kịp sắp xếp thì đã nghe tiếng chuông báo vào học phía cô vang lên, làm ông lập tức bình tĩnh lại.

Ông hỏi: “Chuông báo cháu đến giờ lên lớp rồi đúng không?”

Phương Chước: “Hết giờ nghỉ trưa rồi, ban cán sự lớp sẽ điểm danh mọi người.”

Diệp Vân Trình vội nói: “Vậy cháu mau quay về đi.”

“Vâng.”

Đến tận khi ngắt máy, Diệp Vân Trình vẫn không nhịn được mà nói nhiều thêm một câu: “Khi nào được nghỉ lễ cháu nhớ về đấy.”

Phương Chước quay lại phòng học, trả điện thoại cho Nghiêm Liệt. Cô ɕảɷ ŧɦấყ người mình nóng như lửa đốt, bèn rút khăn giấy ra lau.

Nghiêm Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô rồi hỏi một câu kỳ lạ: “Mặt cậu như hoa nở luôn ấy.”

Phương Chước không hiểu, hỏi lại: “Hả?”

“Không có gì. Hiểm lắm mới thấy cậu vui đến vậy.” Nghiêm Liệt mỉm cười giải thích.

Phương Chước ɕảɷ ŧɦấყ mình không thể hiện niềm vui rõ ra như thế. Cô nâng tay sờ lên khóe miệng cũng không thấy mình cười, không biết vì sao Nghiêm Liệt lại nhận ra cô đang vui.

Nghiêm Liệt nhấn vào màn hình điện thoại, hỏi: “Ai gọi điện cho cậu đấy?”

Phương Chước trả lời: “Cậu của tôi.” 

“Thì ra là cậu của cậu à!”

Nghiêm Liệt lưu ngay số điện thoại vào danh bạ. Phương Chước nhác thấy cậu lưu tên chỉ có đúng một chữ “cậu”, làm cô không hiểu nổi, đó là cậu của tôi  mà, sao cậu cũng lại lưu như cậu của cậu thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play