Phương Chước chẳng biết tại sao, mỗi lần cô không có nhà để về đều gặp phải Nghiêm Liệt.
Không biết cô nên cảm khái thành phố này quá nhỏ hay là duyên phận quá kỳ diệu đây.
Nghiêm Liệt thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của cô thì bật cười rồi nói: “Khéo thật.”
Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay và quần đùi đơn giản, tay xách theo một cái túi bóng, ཞõ ཞàŋɠ là nửa đêm ra ngoài mua đồ ăn vặt.
“Đi thôi.”
Phương Chước nói: “Cậu lại mời tôi ăn nữa à?”
“Mời cậu ngủ.” Nghiêm Liệt vẫy tay: “Nhà tôi ở gần đây, trong nhà không có ai. Nếu cậu không sợ thì đi cùng tôi.”
Phương Chước nhủ thầm, mình là người theo cả đạo của “nghèo thần” lẫn “yếu thần” rồi, còn gì để sợ nữa đâu? Thế là cô xách cặp đi theo cậu.
Đường khuya vắng lặng, Nghiêm Liệt đeo chiếc dép lê rộng, đi trên đường phát ra tiếng bước chân theo nhịp.
Cậu lấy một bình nước uống từ trong túi ra rồi đưa cho Phương Chước, nhưng cô khách khí lắc đầu từ chối.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Nghiêm Liệt hỏi: “Đường về trường học có phải hướng này đâu?”
Phương Chước nói qua loa: “Lạc đường.”
“Lần trước cũng là lạc đường?”
Phương Chước rầu rĩ “ừ” một tiếng.
“Thế tôi có phải ngôi sao may mắn của cậu không?” Nghiêm Liệt chỉ vào con đường nhỏ vắng vẻ đang bị ánh đèn màu cam chiếu đến, nghiêng người cười: “Khi cậu bị lạc, chức năng tìm đường bị động sẽ được kích hoạt, điểm cuối của mục tiêu sẽ là người dẫn đường Liệt Liệt.”
Phương Chước ngước mắt, thản nhiên nhìn cái bóng kéo dài phía sau cậu rồi nói: “Tôi chẳng muốn gặp cậu đâu.”
“Cậu có gặp tôi hay không đều không ảnh hưởng đến việc lạc đường của cậu mà.” Nghiêm Liệt nói: “Nếu tôi không tìm được cậu thì cậu chỉ có thể ngủ ngoài đường thôi.”
Phương Chước hơi ngoái đầu ra sau, khó hiểu hỏi: “Cậu tìm tôi làm gì?”
Nghiêm Liệt bỗng sửng sốt, trong mắt lóe lên chút buồn phiền và hoang mang, nhưng rất nhanh đã bị mí mắt cụp xuống che đi.
Chẳng làm gì cả.
Cậu chỉ phát hiện ra rằng có rất ít tuyến xe quay về từ thôn Lịch. Chờ đến khi Phương Chước trở lại thành phố, nếu không may mắn thì có lẽ cô sẽ không bắt được chuyến xe buýt cuối cùng về trường học.
Một mình cậu đợi mãi trong nhà cũng nhàm chán, thế là cậu ra ngoài chơi game với Triệu Giai Du một lát. Sau khi bạn cùng phòng về nhà ăn cơm, cậu lại đi dạo trên đường, chờ đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện ra trời xui đất khiến thế nào mà cậu đã đi tới bến xe buýt. Thế là Nghiêm Liệt dứt khoát ngồi trong cửa hàng nhỏ cách đó không xa, quan sát người ở phía đối diện và dòng xe cộ.
Nhưng cậu chờ đến tận khi chuyến xe buýt cuối cùng cập bến mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Phương Chước đâu.
Nghiêm Liệt tự giễu, nghĩ rằng mình đã lo lắng vô ích rồi, nói không chừng cô đã ngủ qua đêm ở bên kia, dù sao cô cũng chưa nói sẽ quay về. Cậu bật đèn pin chuẩn bị trở về nhà, không ngờ giữa đường lại tìm được người lang thang này.
Nghiêm Liệt che giấu đi nụ cười, nói: “Không có gì, lừa cậu thôi. Cậu tin à?”
Phương Chước im lặng một lát, sau đó hỏi ngược lại: “Nhìn tôi trông ngu lắm hay sao?”
Nghiêm Liệt cười nhẹ mấy tiếng, không nói thêm nữa.
Cậu không dò hỏi đến cùng lý do Phương Chước lại nghèo túng, khiến cô nhẹ nhàng thở phào.
Thật ra nhà Nghiêm Liệt cũng không quá gần, hai người đi gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Lúc đi được nửa đường Phương Chước đã nghĩ, chẳng lẽ người này bị muỗi cắn ấm đầu à, nửa đêm còn ra ngoài tản bộ.
Nghiêm Liệt đi đằng trước rút chìa khóa ra, ra hiệu cho Phương Chước đi vào.
Đèn được bật lên, chiếu sáng căn phòng được trang trí gọn gàng và thoáng đãng.
Phương Chước chỉ nhìn lướt qua mà không quan sát kỹ lưỡng căn nhà này. Cô bước vào phòng khách, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha.
Nhà Nghiêm Liệt không có phòng ngủ dành cho khách, nhưng ghế sô pha cũng đủ lớn. Cậu ôm chăn gối sạch sẽ đến ghế sô pha, chỉ cho Phương Chước vị trí nhà vệ sinh. Thấy cô không thoải mái lắm, cậu chủ động tránh đi, bước vào phòng ngủ chính.
Phương Chước ngồi co quắp một lúc sau đó cầm cặp đến trước bàn trà.
Bởi vì đã ngủ một giấc ở trên xe nên hiện giờ cô hoàn toàn không buồn ngủ, thế là dứt khoát lôi sách bài tập trong cặp ra, làm hết bài tập của tuần này.
Nghiêm Liệt không quen trong nhà có người, vốn dĩ cậu đã ngủ không say giấc rồi, đã thế bên ngoài còn có Phương Chước. Nhịn đến nửa đêm, cuối cùng cậu thấy có ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua khe cửa vào trong phòng nên đứng dậy đi vệ sinh, phát hiện Phương Chước đang làm bài tập.
Cô bạn chăm chỉ này mãi đến hai ba giờ sáng mới tắt đèn trong phòng khách đi. Nghiêm Liệt mơ mơ màng màng nhận ra điều ấy, nghĩ thầm, Phương Chước đúng là tràn trề tinh lực, ban ngày vất vả thế rồi mà còn có thể học đến muộn như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Liệt bị âm thanh đóng mở cửa đánh thức. Mặc dù đối phương rất nhẹ tay nhưng Nghiêm Liệt vẫn có ảo giác thót cả tim.
Cậu phải mất vài giây mới nhớ ra chuyện tối hôm qua, vội bước chân trần chạy ra khỏi phòng.
Đồ đạc trong phòng khách hầu như không xê dịch gì, vẫn quạnh quẽ như trước. Trên tay nắm cửa chính treo một chiếc túi nhựa trong suốt, liếc nhìn có thể thấy bên trong là sữa đậu nành và bánh bao hấp.
Nghiêm Liệt mở cửa chính ra, Phương Chước đang đứng bên ngoài chờ thang máy.
Cậu vươn tay khẽ vuốt mái tóc bù xù của mình, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
Phương Chước đáp: “Về trường học chứ đi đâu?”
“Tôi cũng về trường mà.” Nghiêm Liệt nói: “Ăn sáng xong tôi sẽ về trường với cậu. Cậu có biết đường không?”
Vấn đề này khiến người được hỏi ɕảɷ ŧɦấყ rất nhục nhã, Phương Chước do dự một lúc, cuối cùng vẫn quay người trở về phòng.
Nghiêm Liệt nhanh nhẹn dọn dẹp xong xuôi, ăn sáng sau đó xuống dưới tầng đạp xe ra, chở bạn cùng bàn của mình tới trường học.
Phương Chước ngồi phía sau ɕảɷ ɠıáɕ nắng sớm hôm nay cực kỳ chói mắt, khiến cô hoa mắt chóng mặt, phải cúi đầu xuống tựa vào lưng Nghiêm Liệt.
Bọn họ đi sớm nên khi tới trường vẫn chưa có ai cả.
Đầu óc Phương Chước hơi loạn, vừa vào trong phòng học là cô đã ngồi phịch xuống ghế tiếp tục làm đề. Lúc đầu Nghiêm Liệt muốn nói chuyện phiếm với cô để giết thời gian, thấy Phương Chước chẳng hề nhiệt tình nên đành phải từ bỏ, cầm điện thoại ngồi chơi game ở bên cạnh.
Mọi người lục tục đến lớp, phòng học ồn ào một lúc rồi lại quay về với sự yên tĩnh.
Buổi chiều có một tiết tự học, cô giáo chủ nhiệm cầm giáo án bước vào, đầu tiên là nói vài lời khích lệ tinh thần học tập của các học sinh, sau đó phân công cho ban cán sự lớp tổ chức tổng vệ sinh.
Ngày hội thể thao và kỳ nghỉ lễ trung thu sắp đến gần, các học sinh lớp mười hai quyết định dọn dẹp hành lang, nhà vệ sinh và các khu vực công cộng khác trước, để đến những ngày đó, các học sinh trực ban có thể sắp xếp và về nhà sớm.
Mấy cô cậu học sinh đứng dậy sắp xếp lại bàn ghế, dọn dẹp chỗ ngồi.
Phương Chước rút thăm nhận công việc lau nhà, chịu trách nhiệm về hành lang. Sau khi người bạn quét sàn dọn dẹp xong, cô mới chậm rãi xách cây lau nhà sạch sẽ đi làm việc.
Cô giáo chủ nhiệm đến tìm cán sự thể thao dặn dò một vài thứ rồi quay lại kiểm tra công việc. Nhìn thấy bóng lưng nhanh nhẹn và dứt khoát của Phương Chước, cô giáo hài lòng gật đầu rồi nói với mấy cậu bạn đang vui cười hớn hở không nghiêm túc làm việc bên cạnh: “Có nhìn thấy không, làm như Phương Chước mới gọi là lau nhà, các em gọi là cái gì? Cứ hẩy hẩy như chuồn chuồn lướt nước thế kia à, vừa nhìn đã biết bình thường không phải làm việc nhà rồi.”
Triệu Giai Du nói: “Cô ơi, cô nói thế là không đúng rồi, tư thế của bọn em không đúng tiêu chuẩn nhưng bọn em có sức mạnh mà. Mấy vết cáu bẩn lâu ngày kia đều do bọn em lau sạch sẽ cả đấy!”
Thẩm Mộ Tư cũng hét ầm lên theo: “Đúng đấy ạ, cô giáo chủ nhiệm bất công quá!”
“Nói cứ xoen xoét cái mồm, lau dọn cũng nhanh nhảu thế có phải tốt không.” Cô giáo chủ nhiệm chê bai nói: “Cô nói cho các em biết, không phải cô lấy Phương Chước làm tiêu chuẩn, nhưng ít ra cũng không được cách biệt lớn quá chứ, nghe chưa?”
Mọi người đang cười đùa nói giỡn thì Phương Chước đột ngột lảo đảo nghiêng người về sau, tựa vào tường sau đó ngã gục xuống.
Triệu Giai Du nhác thấy cảnh đó, lập tức hoảng hốt kêu lên: “Phương Chước!”
Mọi người vội vàng xúm đến quanh cô.
Giáo viên chủ nhiệm lay cô gọi mấy tiếng nhưng Phương Chước không hề phản ứng, dường như đã mất đi ý thức. Cô giáo vội la lên: “Cõng em ấy tới phòng y tế, mau lên!”
Triệu Giai Du phản ứng chậm chạp, vừa ngồi xổm xuống định cõng cô lên thì Nghiêm Liệt chẳng biết chui ra từ xó xỉnh nào đã vọt đến, lôi tay Phương Chước rồi đỡ cô lên lưng mình, sau đó đi theo cô giáo chủ nhiệm chạy tới phòng y tế.
…
Giấc mơ của Phương Chước rất dài và lộn xộn.
Dường như cô lại quay về căn nhà cũ của Diệp Vân Trình, xuyên qua cửa sổ lẳng lặng quan sát người ở bên trong. Giống như hồi cô còn nhỏ, đứng ở góc vắng trong nhà, yên lặng nhìn bà cụ đang đan len một cách nghiêm túc.
Bà nội không thích cô.
Chuyện này từ khi còn bé tí Phương Chước đã biết rồi.
Bà nội luôn nhíu mày rồi lặng lẽ đi ngang qua cô. Ánh mắt bà hiếm khi nhìn vào cô, cũng rất ít khi bà nở nụ cười.
Bà nội rất thích đan quần áo, cũng đan rất nhiều quần áo để tặng người khác. Phương Chước muốn nói chuyện với bà, quấn lấy bà, lại gần bà hơn, nhưng bà luôn nói: “Bà bận lắm, mình cháu đi chỗ khác chơi đi.”
Phương Chước chỉ có thể ngồi ở bên cạnh quan sát bà.
Khi đó Phương Chước còn nhỏ lại còn thích náo loạn, có lẽ thật sự khiến người khác không yêu thích nổi. Sau khi không hòa hợp được với người thân lớn tuổi duy nhất của mình, cô bắt đầu tò mò về các thành viên khác trong gia đình. Nhưng bất cứ khi nào cô hỏi những câu hỏi tương tự, thậm chí bà nội còn lười ra vẻ với cô, chỉ hời hợt nói với cô rằng không có chính là không có, cô không có người thân nào nữa cả.
Bị đối xử lạnh nhạt như vậy, khi đến tuổi nổi loạn, Phương Chước đã thử bỏ nhà đi, muốn mượn chuyện này để thăm dò tình cảm của bà nội với mình.
Có lẽ vì cách làm của trẻ con luôn rất ngây thơ trong mắt người lớn, hoặc có thể vì bà nội chắc chắn Phương Chước không có chỗ nào để đi. Cô bé Phương Chước đợi đến khuya ở một cánh đồng cách đó không xa, nhưng mãi mà chẳng thấy bà nội đến đón.
Trong đêm, đèn trong sân sáng lên, đến đêm khuya mới tối dần. Tiếng ve kêu sống động và ồn ào, cửa ra vào và cửa sổ từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng kín. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô bé nhận ra sự thật, cuối cùng vì bị muỗi đốt khó chịu nên mới thất thểu quay về nhà.
Từ đó về sau thời kỳ phản nghịch của Phương Chước bắt đầu. Cô bắt đầu trốn học.
Sau khi bà nội gầy nhom biết được chuyện này, bà cầm thẳng cặp sách của cô ném vào trong ruộng nước, nghiêm nghị lạnh lùng nói với cô: “Cháu không thích đi học thì không cần học nữa, sau này cứ đi làm trong ruộng với mấy người kia kìa. Trưởng thành sớm rồi kết hôn sinh con, sống cả đời ở chỗ này luôn đi!”
Phương Chước bị dọa sợ, dù rằng khi đó cô vẫn chưa hiểu hết được ý trong lời bà nói.
Cô nhặt cặp sách lên, cầm ra bờ sông rửa sạch. Từ đó về sau cô bắt đầu hiểu chuyện, biết rằng không nên xin xỏ tình thương của người khác.
Nhưng thật ra cô rất đau lòng. Dù bây giờ nhớ lại khi đó, cô vẫn còn nhớ rõ mồn một những giọt nước mắt mặn chát từng rơi trên gối của mình.
Nhưng chính nó cũng đánh gãy những đoạn xương cốt phản nghịch của cô, bảo cô quên đi tất cả, không so sánh gì nữa, dẫn dắt cô lên con đường đúng đắn.
Đó là lần đầu tiên cô biết cái gì gọi là hiện thực.
Hiện thực là một gánh nặng không thể chịu nổi, là một bức tường cao chót vót lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Nó là tương lai không thể lựa chọn, là sự lang thang không nơi nương tựa.
Vào khoảng thời gian đó, Phương Chước thường nằm trên đồng cỏ ở ngọn núi sau nhà, dưới ánh mặt trời bị những phiến lá ngăn cản, giữa những cơn gió nhè nhẹ lướt qua, vừa chậm chạp lại vừa cô đơn, một mình suy nghĩ về những vấn đề tuổi dậy thì.
Đợi đến khi mặt trời lặn về đằng tây rồi, cô mới vác một giỏ cỏ non về cho thỏ trong nhà ăn.
Con đường quay về nhà luôn kéo dài, rất dài, lần nào Phương Chước cũng đi rất lâu.
Những tia nắng hoàng hôn còn sót lại hắt lên rừng cây, tạo thành những cái bóng đan xen phức tạp và mờ mịt. Một quầng sáng mờ ảo được thắp lên ở cuối chân trời, giống như đốm lửa nhỏ giữa đất trời mênh mông.
Cô không ngừng đi xuyên qua rừng, đi lâu đến mức ɕảɷ ŧɦấყ mặt trời ngày mới đã sắp mọc lên đến nơi, chiếu sáng con đường vắng vẻ và yên tĩnh này.
Nó sẽ xuyên qua tầng mây âm u, chiếu sáng con đường cô đang đi.
Phương Chước nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, thế giới của giấc mơ trở nên mơ hồ, ý thức mơ màng cuối cùng bị ánh sáng đảo qua mí mắt kéo trở về.
Cô mở choàng mắt ra, trong hơi nước mông lung, cô chợt thấy một dáng người cao lớn đứng ngược sáng.
Cô gắng sức chớp mắt, đợi đến khi ánh mắt trở nên ཞõ ཞàŋɠ, cô phát hiện mình nằm trên một chiếc giường nhỏ màu trắng. Ánh mặt trời buổi chiều ấm áp đang xuyên qua cửa kính, chiếu vào mặt cô.
Thứ đánh thức cô dậy chính là tia nắng sắp biến mất này.
ཞõ ཞàŋɠ Nghiêm Liệt không hề quay đầu nhưng lại tiện tay kéo xoạch tấm rèm ra, che khuất đi tia nắng cuối ngày kia rồi nói: “Đằng sau đầu tôi mọc ra mắt đấy, lợi hại không?”
Phương Chước: “…”
“Phương Chước.”
Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Nghiêm Liệt bỗng nhiên quay đầu, nghiêm túc gọi tên cô.
Cổ họng Phương Chước hơi ngứa, cô gắng sức nuốt khan một ngụm, khàn khàn hỏi: “Có chuyện gì?”
Nghiêm Liệt hé miệng, cứ ngập ngừng mãi, nửa thật nửa giả nghiêm túc bảo cô: “Cậu biết gì không, lúc ngủ cậu nói mớ đấy.”
Phương Chước bị vẻ nghiêm túc của Nghiêm Liệt dọa sợ, hơi lo lắng hỏi: “Tôi nói cái gì?”
Nghiêm Liệt: “Cậu đọc hàm lượng giác ngược.”
Tư duy của Phương Chước đã bị cậu bẻ ngoặt sang một chiều không gian khác, cô vô thức thốt ra: “Cậu nói vớ vẩn, năm nay có thi vào hàm lượng giác ngược đâu.”
“Ồ, bị cậu phát hiện rồi.” Nghiêm Liệt cười phá lên, vươn tay dém góc chăn cho cô: “Cậu nghỉ ngơi một lát nữa đi, bác sĩ bảo cậu bị lao lực quá. Nếu còn khó chịu thì phải tới bệnh viện đấy.”
Phương Chước rầu rĩ “ừ” một tiếng, vươn tay sờ lên mặt, ɕảɷ ŧɦấყ trên mặt mình hơi ươn ướt là lạ. Cô còn chưa suy nghĩ ཞõ ཞàŋɠ thì Nghiêm Liệt đã đưa tới một quả chuối tiêu, hỏi: “Cậu ăn không?”
Phương Chước ɕảɷ ɠıáɕ mình đã làm việc nhà ở trong giấc mơ kia quá lâu, hiện giờ chợt ɕảɷ ŧɦấყ mệt mỏi rã rời, tiện tay nhận lấy.
Cô tựa ở đầu giường ăn chuối tiêu, Nghiêm Liệt thì ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
Phương Chước khẽ liếc nhìn cậu, hỏi: “Cậu đang chơi gì vậy?”
“Mấy trò vặt thôi.” Nghiêm Liệt vung vẩy tay: “Cậu chơi không?”
Phương Chước không từ chối, Nghiêm Liệt bèn cầm điện thoại ngồi bên cạnh cô, dạy cô thao tác.
Màu sắc tươi sáng và nhạc nền vui tươi được kết hợp với những quy tắc đơn điệu. Mặc dù chỉ là một trò chơi giải đố rất đơn giản nhưng Phương Chước vẫn kiên nhẫn chơi hai ván. Cô hỏi: “Trò chơi này được thực hiện như thế nào?”
Nghiêm Liệt chẳng biết nên giải thích thế nào: “Nó đòi hỏi bản thiết kế, sự phát triển, lập trình, thử nghiệm... Cần có một nhóm mới có thể thiết kế ra trò chơi này.”
Phương Chước kiến thức nửa vời gật đầu, trả điện thoại lại cho cậu rồi ngơ ngác ngồi đó, thất thần.
Nghiêm Liệt hỏi: “Cậu nghĩ gì thế?”
Phương Chước thấp giọng nói: “Tôi muốn học đại học.”
Nghiêm Liệt tò mò hỏi tiếp: “Cậu muốn học trường đại học nào?”
Phương Chước lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Vậy cậu muốn học ngành nào?” Nghiêm Liệt nhìn điện thoại: “Máy tính? Lập trình trò chơi?”
“Tôi không biết.” Phương Chước chậm chạp chớp mắt, ánh mắt không hề có tiêu cự: “Tôi chỉ muốn biết càng nhiều kiến thức hơn nên muốn học đại học.”
Nghiêm Liệt bị sự đam mê học tập của cô đánh bại, cười nói: “Đỉnh đấy. Người ta nói con mắt là cửa sổ tâm hồn, vậy thì đại học chính là cửa sổ của sự ham học hỏi.”
Phương Chước không hề phản bác lại.
Nghiêm Liệt thấy cô nghe lời như vậy, trái lại ɕảɷ ŧɦấყ hơi trống rỗng, dù sao cậu cũng chỉ tiện miệng bịa bừa ra thế thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn ɕảɷ ŧɦấყ mình nói đúng.
Hai phút sau, Phương Chước lau mặt, đứng lên từ trên giường bệnh.
“Mở máy rồi à? Tốc độ này có thể đánh bại đến 99% người sử dụng trên cả nước đấy.” Nghiêm Liệt nhìn vẻ mặt lên tinh thần của cô, tò mò hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Phương Chước đáp: “Về học tiếp.”
Nghiêm Liệt giật mình: “Cậu thích học như vậy sao?”
Phương Chước: “Không thích.”
“Tôi cũng không thích.” Nghiêm Liệt nói: “Thế sao cậu còn về vội thế?”
Phương Chước xoay người gấp chăn lại, buồn cười nói: “Không về thì còn làm gì được nữa? Tìm chỗ nào đó để khóc hả?”
Nghiêm Liệt nghe vậy thì nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, chờ khi Phương Chước quay lại, cậu lại giả vờ như không có chuyện gì, dời mắt đi chỗ khác.
Cậu nhét điện thoại vào túi rồi nói: “Tôi đưa cậu về phòng học.”