Đường tới nhà Nghiêm Liệt tổng cộng đi hết mười phút.
Thực ra cũng không nhanh như vậy, với tốc độ đi bộ của người bình thường cần khoảng mười năm phút.
Khi vừa bước ra khỏi con đường rợp bóng cây trước mặt, lòng bàn tay Phương Chước bắt đầu nóng đến mức đổ mồ hôi. Cô định rút tay ra nhưng lại bị Nghiêm Liệt tăng thêm sức lực giữ chặt, xương giữa các đốt ngón tay đều vì dùng sức mà nhô ra.
Phương Chước còn chưa kịp nói gì, Nghiêm Liệt đã sáp lại gần hỏi: “Em uống rượu đấy à?”
“Em không uống.” Phương Chước ngửi thử, không ngửi ra mùi gì hết, “Chắc là ám từ trên người Vu Thanh Giang đó.”
Nghiêm Liệt chậm rãi nói: “Nghe nói cồn có thể bị da hấp thụ.”
Phương Chước vừa nghe thấy giọng điệu của anh đã biết anh sắp bắt đầu biểu diễn rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT