Dưới ánh trăng mờ ảo, ngọn đèn đường trước mặt nhấp nháy, khiến hai bóng người bỗng trở nên nhỏ bé.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, hai cánh tay ấm áp vòng qua lưng Phương Chước, lần này âm thanh phát ra ngay gần bên tai cô: “Anh nói cho em biết, em không thể như thế này được.”
Cái ôm này Nghiêm Liệt dùng sức quá mạnh, ở khoảng cách này, Phương Chước có thể ngửi thấy mùi bia lưu lại trên người anh. Chẳng biết có phải ảo giác của cô hay không mà hương vị ấy còn mang theo chút ngọt ngào.
Mùi cồn càng làm tiếng hít thở của đối phương trở nên gấp gáp hơn, giống như có tác dụng làm tê liệt hệ thần kinh của người khác. Vì vậy Phương Chước không đẩy anh ra mà ngược lại còn làm một việc mà chính cô cũng không dám tin, đó là hít sâu vào lồng ngực hương vị trên người anh.
Cô nghe giọng nói của Nghiêm Liệt mang theo vẻ lên án, cảm thấy người này thật sự quá ngây thơ và vô lý, anh đang bất mãn vì vừa rồi cô từ chối cuộc trò chuyện 2 xu của mình.
Phương Chước đang định ôn lại chút chuyện cũ để cho Nghiêm Liệt biết mình đã hào phóng như thế nào, lại chợt nghe anh nói ra: “Khi lấy lòng người khác thì đừng có học Lôi Phong, biết không? Nếu anh làm chuyện gì đó vì em thì anh chỉ tiếc mình không thể gọi điện thoại ba mươi cuộc mỗi ngày, nhắc đi nhắc lại cho em biết rõ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play