Nghiêm Liệt luôn có vài kỹ năng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Ngày hôm sau, khi Phương Chước nhìn thấy đồ thủ công kia thì nó đã thay đổi rất nhiều. 
Góc bị vểnh ra đã được dém gọn vào. Cái cánh trước kia dùng sợi đồng không rõ quấn quanh để định hình thì nay đã được sửa thành hình dạng tay chân. Bút nhớ màu đen vẽ ra ngũ quan ở trên đầu, chỉ có vài nét bút nhưng lại vừa xinh. Nhất là hai hàng lông mày dày rậm xếch lên kia, giống hệt một thiếu niên phản nghịch đang giận dữ. 
Không những thế, nó còn được khoác thêm cả áo khoác, mặc quần màu xanh lam, trông đúng chuẩn dáng vẻ của một người bảo vệ ruộng đồng.
Nghiêm Liệt cắm nó vào trong chậu sen đá, thậm chí còn tỉ mỉ đặt một thẻ bài ở bên cạnh, trên đó viết “Nghiêm Tiểu Liệt”, “Phương Tiểu Chước”, mũi tên đánh dấu chỉ vào người bù nhìn và cây sen đá đang lớn rất nhanh.
Phương Chước xoay người nhìn bệ cửa sổ một hồi lâu, Nghiêm Liệt đi từ bên ngoài phòng học vào, trong tay còn bê một chậu gốm nhỏ màu nâu.
Thấy Phương Chước bị tác phẩm của mình hấp dẫn, cậu bèn cười khoái chí bảo: “Thế nào? Sứ giả hộ hoa tôi làm trông được phết phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play