Nghiêm Liệt có cái nết rất “đểu”, cậu vô tâm nói ra những điều không thể nghĩ rõ được, dễ dàng khiến người ta lạc lối.
Khi ấy Phương Chước không lên tiếng, nhưng vẫn không tự chủ được mà bắt đầu hồi tưởng theo mạch suy nghĩ của cậu, xem xem mọi chuyện thay đổi từ lúc nào.
Có lẽ là sự quan tâm hờ hững vờ như không có gì ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, có lẽ là “ngọn đèn” chiếu sáng bất ngờ trong thành phố vào lúc cô lạc đường. Cũng có lẽ là chiếc ô màu xanh da trời nghiêng mình trong màn mưa phùn, có lẽ là gương mặt tươi cười đặc biệt nào đó, dịu dàng đến mức không chân thực.
Mở đầu trong một trò đùa không phân rõ thật giả, rồi kết thúc trong sự kìm chế muốn nói lại thôi.
Khi Phương Chước ôm các loại suy nghĩ khó hiểu chìm vào giấc ngủ, mọi hình ảnh trong cơn mơ đều như bị dòng suối cọ rửa.
Lành lạnh, sạch sẽ, chỉ còn lại hương nước nhẹ nhàng khoan khoái.
Ở buổi sáng sớm sau cơn mưa, trước vách núi nở đầy hoa trắng nhỏ, Nghiêm Liệt nghiêm túc cười nói: “Cố gắng nở hoa như thế, sao có thể tùy tiện gọi là hoa dại được? Bọn chúng đều có tên của mình.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT