Sôi nổi và phóng khoáng là những món quà tặng kèm của tuổi trẻ, vào xuân xanh thứ mười tám sau khi Phương Chước ra đời, cuối cùng chúng cũng xuất hiện một cách muộn màng trong cuộc đời của cô.
Trước lúc này, Phương Chước sẽ không vì một ý nghĩ thoáng qua mà xuất hiện ở một góc xa lạ nào đó trong thành phố, sẽ không dung túng bản thân thỏa mãn những sở thích vô ích và xa hoa như vậy, cũng sẽ không đi bộ mà không có mục đích gì suốt nửa tiếng thậm chí là lâu hơn với một ai đó vào đêm khuya thế này.
Tất cả những điều này dường như là những đặc quyền của Nghiêm Liệt, vì cậu có rất nhiều sự ngây thơ.
Vô số phút giây, đủ loại ảo tưởng phi thực tế, những kỳ vọng không thể lấp đầy khoảng trống... Những thứ này đều là di chứng đến muộn trong tuổi dậy thì của Phương Chước.
Thế nhưng, đến khi tia lửa lạnh cuối cùng ở phía chân trời tan biến, muôn vàn ngôi sao bị khói trắng từ pháo hoa bao phủ, Nghiêm Liệt vẫn không nói ra điều ước của cậu.
Đám đông giải tán, tựa như sóng dâng cuồn cuộn ngoài khơi lắng xuống.
Giọng nói của Nghiêm Liệt lại trở nên rõ ràng: “Đó không phải là điều ước, mà là mục tiêu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT