1500 mét mà Phương Chước đăng ký được sắp xếp vào ngày thứ ba, hai ngày trước đó có thể hoạt động tự do.
Để hưởng ứng lời kêu gọi của giáo viên chủ nhiệm, mỗi ngày cô sẽ tới sân vận động đi dạo một vòng cho có lệ, rồi ngồi trong góc học thuộc từ vựng, tranh thủ thời gian viết hai kịch bản phát thanh để nộp bài tập cho xong, cố gắng dành nhiều thời gian ở trong ký túc xá và lớp học hơn.
Buổi chiều Phương Chước đang đọc quyển đề luyện tập mà giáo viên chủ nhiệm đưa cho. Sau khi làm xong một đề rất xoắn não, thì cô ngẩng đầu lên nhìn sắp xếp lịch thi trên bảng đen.
Tiếng phát thanh truyền vào phòng học từ xa, xen lẫn với những tiếng la hét mơ hồ và âm nhạc cuồng nhiệt, là sự vui mừng náo nhiệt không phù hợp với Phương Chước.
Cô quay đầu nhìn đồng hồ trên tường.
Còn mười phút nữa là đến hạng mục chạy 400 mét của Triệu Giai Du, sau đó là đến nhảy cao của Nghiêm Liệt.
Nhờ họ liên tục tuyên truyền trong lớp, đến cả Phương Chước cũng nhớ thời gian này.
Cô đặt bút xuống, quyết định vẫn nên ra ngoài xem thế nào.
Trong tòa nhà dạy học tương đối yên tĩnh, vừa đi ra khỏi cửa, rẽ qua bồn hoa thì lập tức trở nên ồn ào.
Bầu trời xám xịt, còn có làn gió ấm áp thổi vào mặt Phương Chước, khiến cô ngửi được mùi hoa quế quen thuộc, rất có ɕảɷ ɠıáɕ mùa thu.
Cô tới khán đàn bên sân vận động, đứng từ trên cao nhìn thật xa xuống dưới.
400 mét của Triệu Giai Du đã kết thúc, đài phát thanh đang báo xếp hạng của cuộc thi.
Đúng như những gì cậu ấy nói, cậu ấy đã đứng đầu nhóm vòng sơ loại, người của một nhóm khác đang đứng hỗn loạn trên đường chạy, vừa làm nóng cơ thể vừa nói chuyện với người bên cạnh.
Phương Chước đảo mắt nhìn, liếc tới sân nhảy cao ở bên cạnh sân vận động. Nơi đó có rất nhiều người vây quanh, chỗ cô không thể nhìn rõ được.
Thế là Phương Chước quay ra tới siêu thị, đứng trên một tảng đá nhỏ, lướt qua đỉnh đầu mọi người, nhìn vào trung tâm đám đông cách mười mấy mét.
Nghiêm Liệt mặc bộ đồ thể thao màu đen, trông cực kỳ bắt mắt so với làn da trắng trẻo của cậu. Hình như cậu trời sinh đã có bộ lọc khác với người khác, khí chất mát mẻ thanh thoát, như làn gió mùa hạ. Dù không thấy rõ khuôn mặt của cậu thì cũng có thể nhận ra người đó là cậu.
Chẳng cần chờ bao lâu đã đến lượt Nghiêm Liệt lên sân, đến cả phản ứng của người xem cũng nhiệt tình hơn hẳn. Rất nhiều bạn nữ đứng ngoài vạch trắng, thấy cậu lên sân thì hưng phấn hô hào, khiến mấy cậu nam lớp khác tức tới mức mắng mấy cô bạn là đồ phản bội, thậm chí tiếng quát thẹn quá hóa giận đó còn được còn truyền đến tai Phương Chước ཞõ ཞàŋɠ hơn những tiếng ồn ào khác.
Nghiêm Liệt không có phản ứng gì, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn lan can, quay đầu ra hiệu cho người phía sau, chắc nói mấy câu “pháo nổ”, thế là bị cậu chàng sau lưng đẩy một cái.
Lúc cậu bắt đầu chạy, Phương Chước vô thức muốn nhắm mắt lại.
Ai ngờ tư thế nhảy cao của cậu rất chuyên nghiệp, hoàn toàn khác với vẻ chật vật của mấy cậu nam trước đó, nhẹ nhàng lại khỏe khoắn. Sau khi nhảy qua xà, cậu cũng thuận lợi lăn một vòng trên đệm rồi đứng dậy ngay lập tức.
Ngoại trừ việc quần áo thùng thình bị tuột lên một chút trong quá trình nhảy, khiến cơ bắp ở eo lộ ra chốc lát trong tầm mắt của mọi người, thì dường như không có khuyết điểm nào.
Mà có lẽ đây cũng không phải khuyết điểm, bởi vì bên cạnh lập tức truyền đến những tiếng hét phấn khích chưa từng có. Đến cả người đứng trước mặt Phương Chước cũng hít sâu một hơi, cười khẽ đầy mờ ám.
Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn giày của mình, định lui về khu vực chờ.
Không hiểu sao cứ như cảm nhận được, cậu quay đầu sang nhìn thẳng về phía Phương Chước.
Nụ cười của Phương Chước vẫn còn trên mặt, nhưng độ cong rất nhẹ, cô vô thức kìm khóe môi mình xuống, nhưng lại nhận ra đối phương không nhìn thấy được khi ở khoảng cách như vậy đâu, hơn nữa cô cũng không có gì phải cảm thấy xấu hổ, thế là lại nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra.
Hình như Nghiêm Liệt đã mỉm cười, cậu ngẩng cao đầu vẫy tay với cô. Trông như kiểu muốn đi tới chỗ cô vậy, nhưng lại bị Triệu Giai Du sau lưng kéo lại.
Ánh nắng ấm áp, thêm làn gió nhẹ nhàng hiu hiu.
Phương Chước bỗng nhớ tới một câu nói được viết trong lá thư tình mà trước đây người khác đưa cho cô.
“Tớ nghĩ cậu hẳn phải là một đóa hoa, lúc đi ngang qua cậu, cuộc hành trình của tớ chỉ còn sót lại mùi hương của riêng cậu. Còn tới khi rời đi, dường như khắp mọi nơi đều chỉ có cậu lưu bóng.”
Phương Chước nhìn một cái rồi đặt sang bên cạnh luôn. Khi đó cô nghĩ, cô bạn đó đã rời đi rồi còn viết thư tình gì nữa? Nếu nơi nào cũng nhìn thấy thì chắc cũng chỉ là đóa hoa dại bình thường thôi. Người này nói khó nghe thật đấy.
Nhưng giờ nhớ lại những lời này, lớp bụi cũ từ trong đáy hộp bay xộc lên, khiến cô lờ mờ nhận ra rằng mình đã hiểu lầm mất rồi.
Nhưng cô vẫn cố chấp cảm thấy lời văn này vẫn có gì đó không ổn.
So với thứ hoa nở rồi tàn, lúc muốn ngắm nhìn thì mới nhớ ra, thì thứ thực sự xuất hiện mọi nơi mọi lúc, ngoài không khí ra chắc chỉ có ánh nắng mặt trời.
Có nghĩa cái gọi là tình yêu của giới trẻ quá viển vông.
Nên sửa lại thế này:
“Tớ nghĩ cậu hẳn phải là một tia sáng, mỗi ban mai khi mặt trời mọc, dường như ở đâu cũng là cậu. Nếu ngày nào đó Mặt Trời, Mặt Trăng không còn luân phiên nữa... thì Trái Đất này sẽ đến hồi hủy diệt.”
Phương Chước không hài lòng tặc lưỡi một cái. Chỉ riêng cái câu kỳ cục ở cuối kia thôi, là cô có thể trừ thẳng tay 55 điểm trong bài văn 60 điểm.
Trong lúc Phương Chước suy nghĩ linh ta linh tinh, học sinh tiếp theo đã bắt đầu nhảy thử.
Phía sau Nghiêm Liệt là một học sinh trong đội trường, cũng nhảy rất nhẹ nhàng, nhưng Phương Chước cứ cảm thấy tư thế của cậu ta không được tự nhiên như Nghiêm Liệt.
Cơ bắp toàn thân căng chặt, trông đường nét căng cứng không đẹp chút nào. ཞõ ཞàŋɠ là động tác giống nhau, còn không cao bằng Nghiêm Liệt, lúc đáp đất cứ như cái búa đập mạnh xuống vậy.
Cô bị mang thành kiến mất rồi.
Nội tâm Phương Chước thấy ăn năn, cảm thấy tâm trạng của mình không đúng. Cô không nên vô lý như vậy.
Cuộc thi kết thúc rất nhanh, Phương Chước chỉ suy nghĩ một lát vậy thôi mà trọng tài đã đứng dậy tuyên bố kết thúc.
Hình như trong những người tham gia cuộc thi có vận động viên nhảy cao chuyên nghiệp, vào trường thông qua môn thể dục, cuối cùng Nghiêm Liệt nhảy đơn với cậu ta vài lần, bị thua, tiếc nuối lấy hạng thứ hai.
Cậu phủi bụi trên bộ đồ đen, bị Triệu Giai Du sau lưng ôm vai bá cổ, đè từ phía sau không thẳng nổi người dậy. Trong lúc cười đùa, tầm mắt cậu liên tục liếc về phía Phương Chước, nhưng còn chưa kịp tranh thủ thì đã bị nữ sinh trước mặt cản lại.
Phương Chước lẳng lặng quay người, đi vào siêu thị mua một chiếc bánh bao làm bữa trưa, đợi đến lúc đi ra thì Nghiêm Liệt đã bị hội anh em vừa lôi vừa kéo đi tới đài duyệt binh nhận thưởng rồi.
...
Buổi tối lúc tự học, học sinh toát mồ hôi cả ngày lại tụ tập trong phòng, ồn ào nói về chuyện ban sáng, trò chuyện hơi lớn tiếng một chút, hiếm khi thể hiện ra sức sống tuổi trẻ nên có ở độ tuổi này.
Cô chủ nhiệm đi vào, ra hiệu cho bọn họ im lặng, đáng tiếc cũng chẳng hiệu quả mấy. Cô giáo hết cách, dứt khoát bảo lớp trưởng tải một bộ phim về rồi chiếu lên máy chiếu, nhưng điều kiện là không được tiếp tục ồn ào nữa.
Lớp trưởng hoan hô xông ra, cậu bạn ở phía sau hò hét muốn xem phim ma, cô bạn thì lập tức hét lên “không được”, thế là lại loàn cào cào. Cô chủ nhiệm nghiêm túc sa sầm mặt, mọi người khó lắm mới tém tém lại.
Nghiêm Liệt tới khá muộn, cậu tắm rửa rồi thay sang một bộ đồ màu trắng.
Sau khi cậu ngồi xuống, Thẩm Mộ Tư cầm một chiếc huy chương bạc đặt lên bàn cậu rồi nói: “Liệt Liệt, huy chương của cậu nè! Đã đăng ký cho cậu xong rồi, không cần cảm ơn nhé.”
Phương Chước thấy vậy hỏi: “Cậu không tự lên sân khấu nhận à? Sao thế?”
“Đứng trên đó chụp ảnh trông ngốc chết đi được, hơn nữa đâu giành được hạng nhất.” Nghiêm Liệt đặt bừa huy chương ở góc bàn, cười hỏi: “Sao? Nhảy cao đẹp không?”
Phương Chước nhớ lại, mấy học sinh chuyên nghiệp thì không bàn làm gì, nhưng còn hội nghiệp dư nhảy cũng không đến nỗi khó coi như cương thi, cùng lắm chỉ hơi buồn cười thôi. Thế là cô bèn bình luận một câu khách quan “trông cũng được”, sau đấy bổ sung thêm: “Đẹp hơn nhảy xa.”
“Sao cậu còn vừa đấm vừa xoa vậy hả?” Nghiêm Liệt khẽ giọng nói cô: “Đừng để Triệu Giai Du nghe thấy. Cậu ta đăng ký nhảy xa đó giờ đấy.”
Phương Chước chột dạ liếc sang bên cửa sổ, ℘ɧáɬ ɧıệŋ người kia không hề ở trong lớp học.
Nghiêm Liệt đút tay vào túi tìm, một lúc sau thần bí lấy ra một huy chương, đặt trên bàn nói: “Tuy nhảy cao không lấy được quán quân, nhưng may mà tôi đăng ký thêm nội dung 100 mét bổ sung.”
Các huy chương hạng A làm rất tốt, tinh xảo chi tiết, nhìn trông rất đáng tiền, khiến người ta muốn có được.
Nghiêm Liệt nhìn ra sự yêu thích trong mắt cô, khẽ cười nói: “Muốn lấy không?”
Nhưng Phương Chước lại bình thản thu mắt về, nói chẳng chút lưu luyến: “Sáng mai là tôi có thôi.”
Nghiêm Liệt nhớ cô đăng ký chạy 1500 mét, cảm thấy lời này của cô vừa ngông cuồng vừa đáng yêu, đang định nói gì đó thì đoạn mở đầu quen thuộc của bộ phim vang lên.
Ánh sáng tối đi, mọi người dần im lặng.
Khuôn mặt của Phương Chước bị bóng tối bao trùm, nhưng lại bị ánh sáng màn hình chiếu tới bao phủ lên, cô tập trung toàn bộ sự chú ý lên trên, im lặng xem phim. Nghiêm Liệt cũng kìm lại lời định nói.
...
Chiều hôm sau, đầu tiên là hạng mục 3000 mét của nam, tiếp đó là 1500 mét của nữ.
Phương Chước không dám ăn trưa quá nhiều, uống thêm hai chai nước rồi đến sân vận động chuẩn bị trước.
Cô ghim thẻ số của mình vào trong áo khoác đồng phục học sinh, đi tới ven đường chạy để làm nóng cơ thể. Các bạn học đều không ngờ rằng cô sẽ tham gia cuộc thi này, có tận mấy người đăng ký chạy bộ ra sức khuyên can cô.
Người đăng ký 3000m nam là Thẩm Mộ Tư.
Cậu ấy vốn định tới thi cho có tên thôi, ai ngờ lại ℘ɧáɬ ɧıệŋ thành tích lớp năm nay tốt tới bất ngờ, có hy vọng thoát được đứng thứ ba từ dưới đếm lên rồi để lại cột mốc xếp hạng tốt. Thế là định chạy cố thêm một chút để lớp đỡ bị trừ điểm.
Nhưng rồi chạy được một km thì đã bị người của đội phía sau vượt qua một vòng. Nghe thấy tiếng hét vang lên trước mặt, hướng về phía đối thủ sau lưng cậu ấy, Thẩm Mộ Tư cảm thấy rất ngại, bèn lặng lẽ chuồn sang bên cạnh.
Ai ngờ vừa ra khỏi đường chạy đã đối diện với Phương Chước.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau.
Có thể là vì ánh mắt Phương Chước hơi lạnh lùng, Thẩm Mộ Tư cảm thấy bị đe dọa. Không hiểu đầu óc chập mạch kiểu gì mà cậu ấy lại quay người chạy về đường chạy, muốn hoàn thành chặng đua còn lại của mình.
Giáo viên thể dục bên trên nhìn thấy, vội vàng gọi: “Này này này! Học sinh xuống khỏi đường chạy thì không được quay lại nữa! Làm gì đó hả!”
Thẩm Mộ Tư chạy về phía trước theo đội ngũ, cảm thấy mình rất khó xử.
Phương Chước vội vàng đi tới lôi cậu ấy về, xách đồng chí Bánh Ngọt đang choáng váng đi tìm Nghiêm Liệt.
Nghiêm Liệt đã phát hiện ra sự náo loạn ở bên này rồi, cậu đang chạy tới từ một phía khác, lúc chạy tới trước mặt thì dở khóc dở cười nói: “Cậu làm gì vậy? Muốn chạy thì chạy, không muốn chạy thì thôi, lại còn quay lại chen ngang nữa làm gì.”
Thẩm Mộ Tư rất tủi thân, nhưng ngay trước mặt Phương Chước lại không dám nói gì, lẩm bẩm nói: “Cậu không hiểu đâu, đây là sự đấu tranh của nội tâm một người.”
Cậu ấy hít một hơi, tiếc nuối vì bản thân không được quan tâm, thở dài nói: “Chạy mệt quá.”
Nghiêm Liệt đẩy cậu ấy tới khu nghỉ ngơi của lớp: “Ngồi ở phía kia đi.”
Thấy cậu ấy đã đi xa, Nghiêm Liệt lại nhìn Phương Chước rồi hỏi: “Cậu thực sự muốn chạy đấy à?”
Phương Chước mở khóa kéo, chìa dãy số cực kỳ mang điềm lành của mình ra rồi nói: “Không được sao? Tôi đã lấy số xong xuôi rồi.”
Trên mặt Nghiêm Liệt là vẻ chấn động và bất lực, không biết nên thể hiện tâm trạng mình thế nào, cuối cùng chỉ cô đọng thành một câu: “Có cái gì tôi giúp được cậu không?”
Phương Chước liếc nhìn cậu, khiến Nghiêm Liệt cảm thấy cô đang nhìn một đứa thiếu năng vậy.
Sau khi thống kê thành tích 3000m xong, dọn sạch đường đua, rất nhanh đã tới 1500m.
Đài phát thanh thông báo hai lần, các học sinh đã được gọi tên lên điểm xuất phát.
Giáo viên chủ nhiệm đứng bên đường hóng chuyện ℘ɧáɬ ɧıệŋ Phương Chước xuất hiện ở đường chạy 1500m, mặt cô giáo lập tức biến sắc, chỉ về phía cô rồi nói: “Bạn học này em ở đây làm gì?”
Phương Chước: “??”
Học sinh đứng bên rìa cũng chú ý thấy cô. Từ ban nãy đã cảm thấy cô không ngừng chen vào đường đua thực sự quá nguy hiểm, đợi đến khi nhìn rõ biển số màu đỏ tươi trên ngực cô mới đồng loạt run rẩy.
Phương Chước giơ tay đáp lại tiếng gọi của trọng tài, dùng hành động thực tế chứng minh mình cũng là một người theo đuổi ước mơ.
Câu “không được” của giáo viên chủ nhiệm suýt nữa bật ra khỏi miệng thì bị Triệu Giai Du lắm mồm hét lên trước.
“Sao cậu chạy 1500m nổi?! Cậu đi lên làm nóng cơ thể đấy à?”
Phương Chước không vui quay đầu đi, không muốn trả lời cậu ấy.
Nghiêm Liệt chen vào trước đám đông kéo cô chủ nhiệm đang băn khoăn rồi an ủi cô ấy: “Yên tâm đi cô, em đã liên lạc với người của phòng y tế rồi. Bọn họ nghe nói người muốn tham gia chạy là học sinh ngất xỉu vì không đủ dinh dưỡng lần trước, nên chủ động để lại một chỗ giường cho bạn ấy rồi, nói chào mừng bạn ấy quay lại khám.”
Giáo viên chủ nhiệm thở phào: “Vậy thì tốt.”
Nghe thấy bọn họ kẻ xướng người họa, Phương Chước kháng nghị: “Quá đáng rồi đó nhé.”
Trọng tài vốn đang nghiêm túc chỉnh đốn đội hình, đứng cạnh nghe một lúc thực sự không kìm được nữa, bèn xen vào một câu: “Mua bảo hiểm chưa em?”
Phương Chước: “...” Trên núi có còn măng không?
Phương Chước cảm thấy mấy người này quá phiến diện.
Số bước họ chạy cộng lại chưa chắc đã nhiều bằng số núi cô từng trèo đâu. Lúc Phương Chước học tiểu học đã có thể cõng giỏ măng mấy chục cân đi đường núi hiểm trở cả nửa ngày trời, còn lên núi hái quýt, chặt cỏ cho thỏ, đào khoai tây nữa.
Nếu so về bùng nổ sức mạnh thì có thể cô không so được, nhưng bàn về sức bền thì cô cũng có ưu thế tuổi thơ.
Nhưng không thể giải thích rõ với bọn họ được.
Thế là Phương Chước tự đứng vào vị trí của mình, ngăn những tiếng ồn ào bên ngoài, chờ tiếng còi của trọng tài, bắt đầu tỏa sáng.
Sau tiếng súng giòn giã, cả đoàn học sinh lao vút đi.
Lúc xuất phát, Phương Chước đang ở vị trí giữa nhóm.
Học sinh lớp khác đều đang ra sức hô cố lên, chỉ có giáo viên của 12A1 dẫn theo học sinh đứng bên kia ra sức khuyên can: “Phương Chước, chạy mệt rồi thì xuống đi em, không sao đâu, đừng cố gồng quá. Chúng ta không lấy hạng nhất, quan trọng là tham gia thôi.”
Phương Chước còn phải tranh thủ thời gian trừng bọn họ, nói chính xác hơn thì là liếc mắt đầy kiêu ngạo. Hy vọng bọn họ có thể có ý chí chút đi, đừng ở đây kêu gào lung tung.
Lúc chạy đến vòng thứ hai, nhóm đã chia thành mấy đoạn, Phương Chước vẫn theo sát đội đầu tiên.
Nghiêm Liệt cầm cốc nước đợi bên sân vận động, Phương Chước chạy qua lắc đầu với cậu.
Giáo viên chủ nhiệm giơ cổ tay lên nhìn thời gian, nói: “Tốc độ của Phương Chước rất đều, trạng thái có vẻ cũng ổn. Lúc trước thành tích 800m của em ấy cũng ổn phải không?”
Mọi người không có ấn tượng gì, chỉ biết không phải top đầu. Lúc khám sức khỏe còn chẳng lo được cho mình, làm gì rảnh đâu mà để ý tới người khác.
Lúc chạy tới vòng thứ ba, biểu cảm của mọi người đều nghiêm hẳn lại. Ai cũng sa sầm mặt, như đầy oán giận thù hằn vậy.
Hai chân của Phương Chước như những bánh xe được điều khiển bằng máy móc, bước chạy vững vàng đều nhau, nổi bật giữa đám đông thí sinh, bây giờ đã đứng thứ năm rồi.
Nội tâm cô chủ nhiệm nảy sinh dao động, nhìn chăm chú cô chạy từ xa tới, rồi lại nhìn chăm chú cô chạy về phía xa.
Có lẽ Phương Chước không chạy nhanh nhất, nhưng vẻ mặt của cô chắc chắn là ung dung nhất, mà thân hình của cô cũng gầy nhất trong đó. Hiện tượng mâu thuẫn này xuất hiện trên người cô, khiến mọi người không thể nào tin nổi.
Triệu Giai Du nhìn thấy hy vọng thắng lợi, mặt đỏ bừng lên, còn kích động hơn cả mình lên sân, chạy đuổi theo cổ vũ: “Vòng thứ ba rồi Phương Chước ơi! 800m rồi! Thêm một vòng nữa là 1200 luôn đấy, cậu còn...”
Cậu ấy chưa kịp hét xong thì đã bị Nghiêm Liệt bịt miệng lại.
Đây là cách cổ vũ gì vậy? Douma đây là đao nào cũng lấy mạng thì có!
Triệu Giai Du giãy ra, lý trí đã bỏ nhà ra đi, hét lên đầy quật cường: “Phương Chước! Xông lên đi! Cậu đứng hạng nhất thì tôi gọi cậu là bố!”
Phương Chước xông lên thật.
Lúc chạy đến vòng thứ tư cô bắt đầu tăng tốc, từ thứ năm vượt lên thứ hai, theo sát phía sau người dẫn đầu.
Người dẫn đầu là một cô gái mặc đồng phục đội tuyển của trường, Phương Chước tới gần khiến cô ấy thấy áp lực, cô ấy không dám qua loa nữa, cũng tăng nhanh bước chân bắt đầu tăng tốc.
Nhưng Phương Chước lại giống miếng keo 502 chẳng tài nào quăng đi được, cô ấy có thể nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, nhưng lại không nghe thấy tiếng thở hỗn loạn dồn dập, khiến cô ấy khó hiểu vô cùng.
“Phương Chước tớ yêu cậu!”
“Xông lên đi Chước Chước ơi!”
“Cậu đứng thứ hai rồi! Giỏi lắm cậu đứng thứ hai rồi! Cậu là giỏi nhất! Á...!” ( truyện trên app T𝕪T )
Học sinh 12A1 nhìn thấy vậy thì lập tức điên cuồng, gào thét loạn xạ hết cả lên. Cái tên “Phương Chước” cũng biến dạng, vang vọng giữa bầu trời như quỷ khóc sói gào.
Lỗ tai người đứng bên rìa bị tra tấn nặng nề, đứng cách xa bọn họ chút, sợ IQ bị truyền nhiễm.
Đích càng ngày càng gần, Phương Chước lại tăng tốc lần nữa.
Cô bạn dẫn đầu kinh ngạc, hơi thở hỗn loạn. Cảm nhận được Phương Chước vượt qua từ bên cạnh, cô ấy trừng to mắt không dám tin.
Lúc chỉ còn lại một đường chạy thẳng cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm hít sâu sắp không thở nổi, nhìn chằm chằm người trên đường đua.
Sắc môi Phương Chước trắng bệch, khóe miệng mím thành một đường thẳng, hai gò má hơi hồng, sau khi qua khúc cua thì chạy tới một con đường khác, nhìn chăm chú rồi bắt đầu xông lên.
Trước mắt cô hoa lên, có thể do thiếu máu, cô không thấy vị trí của đối thủ nữa, chỉ nhìn thấy đám đông mơ hồ phía trước, cảm thấy có lẽ mình sắp đến đích rồi, nhưng lại không dám giảm tốc độ.
Cho đến khi trọng tài hét lên “hạng nhất”, Phương Chước mới dừng lại. Lúc đứng lại hai chân cô mềm nhũn lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
Đúng lúc này có một đôi tay kịp thời giữ lấy vai cô, dồn sức đỡ cô lên. Rất nhanh lại có nhiều người vây quanh cô, chặn ánh sáng xung quanh.
Đủ loạn âm thanh hỗn loạn khiến Phương Chước nghe không rõ bọn họ đang nói gì, vội vã hỏi: “Thế nào rồi?”
Giọng Nghiêm Liệt vang lên trên đỉnh đầu cô, không kìm nổi sự hưng phấn: “Đứng nhất rồi! Huy chương vàng là của cậu rồi! Cậu là nữ thần, là quán quân, Triệu Giai Du phải gọi cậu là bố!”
Phương Chước yên tâm rồi.
Nghiêm Liệt đẩy cô đi hai vòng, sau đó dẫn cô ngồi xuống ghế.
Trước mặt có người quạt gió cho cô, bên cạnh có người giãn cơ cho cô.
Ngụy Hy cầm cốc ở bên cạnh ân cần rót nước cho cô, chỉ thiếu mỗi đút nước tận miệng cô nữa thôi.
Lần đầu tiên Phương Chước cảm nhận được ɕảɷ ɠıáɕ được mọi người vây quanh, cô hơi hưởng thụ, khiêm tốn nói: “Cũng tàm tạm thôi. Bình thường mà.”