"Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Mày thật sự muốn đánh sao? Được rồi đó mày uống nhiều quá, nếu có chuyện gì thì để ngày mai mày tỉnh lại rồi nói." Chú hai đang ngăn cản Diệp Định Quốc, chân giẫm lên mảnh vỡ của chiếc nồi đất tím, ông ta không quên nói thêm: “Mày phải trả cho tao một chiếc nồi đất tím.”
Bạch Vân Liên cũng tóm lấy Diệp Định Quốc dùng giọng êm dịu để thuyết phục ông ta.
Dì hai cởi tạp dề cầm trên tay, không hài lòng vì Bạch Vân Liên đi ngang qua mình, trực tiếp đến nói chuyện công việc với Diệp Chiêu, “Nói nó lớn rồi nhưng cũng vẫn còn là đứa trẻ, nên tiếp tục học hay là đi làm đây? Chú ba, chú phải bàn bạc với chúng tôi. Anh hai chú và tôi lương thấp, gánh nặng thì..."
Hàm ý trong lời nói rất rõ ràng, dù học hay đi làm đều phải trả tiền!
Diệp Định Quốc ngồi phịch xuống ghế sô pha, hừ lạnh: "Hai người lại muốn nói chuyện tiền bạc cùng tôi à? Tôi không có đưa tiền cho mấy người sao?"
"Lão Diệp, chúng ta đợi đến ngày mai rồi nói nhé?"
Nhân lúc không ai để ý, Diệp Chiêu lẻn vào phòng.
Tiểu Cầm đang ngồi xổm ở trong góc tủ quần áo, lén lút giấu cái gì đó, nghe thấy ngoài cửa có người đi vào, cô bé rùng mình sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thấy là Diệp Chiêu, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cầm lấy hai cái kẹo hạnh phúc mà cô bé đã bí mật giấu đi và đưa nó cho chị gái của mình.
Diệp Chiêu xua tay: “Em giữ lại cho mình đi.”
Vết thương trên trán Tiểu Cầm dường như lại hở ra, cô bé nhăn mũi nói: “Mẹ muốn đánh em, nhưng em lại vô tình đụng vào góc tường.”
“Em đợi đã.” Diệp Chiêu ra ngoài tìm thuốc đỏ để khử trùng cho cô bé.
Gia đình của Bạch Vân Liên cách đây rất gần, bà ta về đó ở lại qua đêm, Diệp Định Quốc ngủ trong phòng em trai cô, còn em trai thì ngủ với ba mẹ.
Màn đêm buông xuống, trong phòng dần dần mát mẻ, Diệp Chiêu nằm ở bên ngoài, Tiểu Cầm ngủ bên cạnh, Diệp Tiểu Trân ngủ ở bên trong.
Cửa sổ phòng họ đang mở, đường phố thì yên tĩnh.
Nhà họ Diệp có ba phòng, những ngày nắng nóng đều ngủ mở cửa. Tiếng ngáy của chú hai và vợ cứ liên tục vang lên.
Đồng hồ treo tường trong đại sảnh điểm ba tiếng, Diệp Chiêu lặng lẽ đứng dậy rón rén đi vào phòng em trai, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, cô đã quen với bóng tối, cô có thể thấy rõ ràng cha mình đang nằm ở trên đó, trên giường, ông ta tựa đầu vào tay và hầu như không ngáy. #𝖙y𝖙novel.com
Túi du lịch mà Diệp Định Quốc mang theo được đặt ở cuối giường, vừa tầm với của cô, phiền phức hơn là chân của ba cô đang gác trên túi du lịch.
Muốn lấy túi du lịch ra mà không đánh thức cha cô khá khó khăn.
Hệ thống từ trong giấc mộng tỉnh lại: "Lại muốn làm gì? Cô không được làm chuyện phạm pháp!"
Diệp Chiêu không để ý tới nó, đứng ở cuối giường một lúc, cha cô nằm bất động, tựa hồ như có thể ngủ đến rạng sáng.
Cô không thể chờ đợi như vậy được, Diệp Chiêu đi đến phòng khách rót một cốc nước lạnh lớn, sau đó trở về phòng em trai mình, Diệp Định Quốc vẫn giữ nguyên tư thế như trước, không hề cử động.
Diệp Chiêu vươn tay bật đèn, mạnh dạn đi về phía trước, đẩy cha mình ra.
“Cha, cha có muốn uống nước không?”
Diệp Định Quốc đang ngủ sau khi bị đẩy tỉnh lại ngơ ngác, phát hiện con gái mình đang ngồi xổm ở trước giường, không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy Diệp Chiêu nói: “Vừa rồi ông nói khát nước nên tôi rót cho ông một chút nước."
Diệp Định Quốc uống rất nhiều, quả thực ông ta rất khát nước, ông ta tưởng mình đang ngủ bị mớ nên xin nước rồi Diệp Chiêu nghe thấy.
Ông ta ngồi dậy, liếc nhìn con gái mình, không biết vì sao lần này quay lại, mặc dù Diệp Chiêu phản đối nhưng ông cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Có thể cãi lại vẫn tốt hơn là ngu ngốc, trong thế giới của Diệp Chiêu, không thông minh là tội do bản thân, ừng ực ừng ực, ông ta đã uống cạn cốc nước lạnh mà Diệp Chiêu đưa cho.
"Dì Bạch của con đâu?"
Có vẻ như thực sự buồn ngủ, Diệp Chiêu đáp: "Bà ấy về nhà anh trai mình."
Diệp Định Quốc hình như nhớ ra, ông ta cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên, liếc nhìn thời gian, đã hơn ba giờ rồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Diệp Chiêu vừa muốn nhắc nhở ông ta có cần đi vệ sinh hay không, nhưng Diệp Định Quốc đã đứng dậy, hơi loạng choạng bước ra ngoài.
Khoảnh khắc nghe thấy cửa phòng tắm đóng lại, Diệp Chiêu mở túi du lịch ở cuối giường nhanh nhất có thể giống như một con thỏ.
Hệ thống quát: "Lại trộm đồ!"
Diệp Chiêu tai điếc, nhanh chóng lục lọi túi du lịch của Diệp Định Quốc, ngoài mấy bộ quần áo còn có một túi đựng tài liệu, cô mở túi tài liệu ra, nhìn thấy bên trong "Thỏa thuận chuyển nhượng nhà máy" và cái gì ấy, kịp đọc kỹ đã cất túi đựng tài liệu lại.
Sau khi xem xét từ trong ra ngoài, cuối cùng cô cũng tìm thấy ví trên gác lửng, cô mở khóa kéo của ví và nhìn thấy cuốn sổ hộ khẩu cỡ lòng bàn tay có màu đỏ.
Tiếng nước xả từ trong phòng tắm truyền ra, Diệp Chiêu nhanh chóng rút sổ hộ khẩu ra, cô muốn biết ngày mai không có hộ khẩu thì bọn họ làm sao lấy được giấy chứng nhận.
Muốn tái hôn và nuôi đứa con gái rẻ tiền của người khác, nhưng lại không muốn nuôi con gái của chính mình à? Không có chuyện đó đâu.