Sau bữa tối, đàn ông ngồi trong phòng khách trò chuyện, TV bật tiếng rất to, tiếng nói chuyện còn to hơn.

Diệp Chiêu cầm một cuốn sách ngồi vào bàn đọc, thật ra cô không đọc được gì, cô chỉ giả vờ thôi.

Nếu mọi việc suôn sẻ, cô sẽ lên tàu hỏa vào giờ này ngày mai.

Hệ thống đang cằn nhằn với cô, trong thời gian Diệp Chiêu làm việc với hệ thống, cô đã hiểu được kha khá tính tình của nó, nó chỉ là một người máy, như kiểu sấm thì to nhưng mưa lại nhỏ vậy, với cả nó cũng còn nhỏ nên dỗ dành chút là được.

Ngoài cửa có động tĩnh, Diệp Chiêu quay đầu lại thì nhìn ngay thấy Bạch Vân Liên bưng một miếng dưa hấu đi vào.

“Tiểu Chiêu, sao con lại ở trong phòng một mình?”

Bạch Vân Liên có mái tóc xoăn dài ngang lưng, trên người còn có thoang thoảng mùi nước hoa, bà ta đi tới đưa dưa hấu cho Diệp Chiêu: “Ăn dưa hấu đi, rất ngọt.”

Diệp Chiêu biết đây là một quả bom bọc đường, trong nguyên tác Bạch Vân Liên chính là Bạch Liên Trà xanh, thủ đoạn của bà ta nham hiểm hơn thím hai rất nhiều. Bà ta chưa bao giờ bắt lỗi Diệp Chiêu trước mặt Diệp Định Quốc, nhưng bà ta lại âm thầm thêm dầu vào lửa để Diệp Định Quốc tìm ra tật xấu của con gái mình.

Nguyên chủ là một đứa trẻ sinh non, không đủ thông minh, trí tuệ và cảm xúc thấp rất dễ bị kích động, sau khi Diệp Định Quốc để lại phần lớn tài sản của gia đình cho cô con gái riêng Bạch Lộ, nguyên chủ hoàn toàn hắc hóa đi trên con đường không thể quay đầu lại.

Diệp Chiêu gập sách lại, cong môi lễ phép nói.

Đối với quả bom bọc đường này, cô đành phải miễn cưỡng ăn, cầm lấy miếng dưa hấu, Diệp Chiêu nhẹ giọng nói: “Cảm ơn dì Bạch.”

Bạch Vân Liên thấy Diệp Chiêu nhận lấy lòng tốt của mình, lập tức cười nói: "Ăn nhanh đi. Lần này trở về dì phát hiện con đã trưởng thành rất nhiều, thoạt nhìn Bạch Lộ còn thấp hơn con một chút."

"Con cao một mét sáu sáu."

"Con bé kia cũng cao một mét sáu mươi, giống y hệt con, đều gầy như que củi, mỗi ngày ở nhà đều chỉ cắm mặt vào sách, khi dì nói chuyện với con bé, nó toàn phớt lờ dì." Khi Bạch Vân Liên nói về con gái mình, khuôn mặt bà ta tràn đầy dịu dàng.

“Dì Bạch, nước hoa của dì thơm thật.” Diệp Chiêu cũng đưa quả bom bọc đường của mình ra: “Mùi hương ngọt ngào, có mùi trái cây, rất dễ chịu.”

"Thật sao?" Bạch Vân Liên ngượng ngùng cười nói: "Là hàng ngoại do một người bạn từ Hồng Kông mang về. Nếu cháu thích, lần sau dì sẽ cho cháu một chai." #𝖙y𝖙novel.com

Diệp Chiêu ăn miếng dưa hấu lớn mà không trả lời.

Bạch Vân Liên thấy Diệp Chiêu giống như không có ý định chống đối với mình thì cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bà ta nhẹ nhàng nói: "Cha con bảo dì hỏi con, sau này con có dự định gì?"

“Tại sao ông ấy không tự mình đến hỏi?”

"Cha con là vậy đấy, ông ấy không giỏi diễn đạt, nếu con có suy nghĩ ​​gì có thể nói với dì Bạch."

Đoạn hội thoại này trong nguyên tác không viết, nhưng theo kinh nghiệm của nguyên chủ, nguyên chủ làm công nhân trong xưởng dệt kim hai năm mới đến Thẩm Thành, không ngoài dự đoán, quả nhiên bọn họ muốn dồn cô vào nhà máy.

Diệp Chiêu không trả lời thẳng: "Dì, dì nghĩ con nên làm gì tốt hơn?"

“Cái này phụ thuộc vào chính con."

“Con vẫn còn trẻ nên không biết gì cả.”

“Ba của con muốn thông qua các mối quan hệ giúp con tìm việc làm." Bạch Vân Liên nhìn thấy Diệp Chiêu suy nghĩ sâu xa, cho rằng cô động lòng, nói thêm: "Bạn học của cha con là phó xưởng của xưởng dệt may, ông ấy có thể sắp xếp cho con vào làm được.”

Diệp Chiêu đặt vỏ dưa hấu đã ăn xong lên bàn, dùng khăn tay lau khóe miệng, đương nhiên cô biết Diệp Định Quốc không còn muốn chu cấp chi phí sinh hoạt cho cô nữa, tuy rằng ông ta không thiếu tiền, nhưng cũng không muốn lo cho cô nữa.

Xưởng dệt kim Vạn Thành nhỏ bé, tồi tàn, lương cực kỳ thấp, các gia đình công nhân xung quanh đều đang tìm cách cho con đi học ở cơ sở công, ai lại muốn vào một nhà máy tồi tàn như vậy?

"Con muốn học."

"Con muốn học lại?" Bạch Vân Liên kinh ngạc, bà ta biết Diệp Chiêu ngốc nghếch, thành tích học tập kém, cuối cùng khó khăn lắm mới tốt nghiệp cấp ba, vì sao lại đột nhiên muốn quay lại học?

"Con có thể đi học lại không?"

Bạch Vân Liên nhất thời không nói nên lời, bà ta không tin Diệp Chiêu thực sự muốn quay lại học, chắc chắn ở nhà lười biếng quen rồi, không muốn làm việc trong nhà máy, vẫn muốn được cha mình nuôi.

Diệp Chiêu đoán được đối phương đang nghĩ gì, cô bĩu môi cười nửa miệng: "Cha không nỡ bỏ tiền để con học lại à?"

"Không, đương nhiên là không. Để dì đi nói với ông ấy, chỉ cần con muốn học, dì sẽ ủng hộ." Bạch Vân Liên vỗ nhẹ vai Diệp Chiêu, nói chuyện thêm vài câu, khách bên ngoài đang chuẩn bị rời đi, thế là Bạch Vân Liên liền vội vã rời đi.

Lại mở ra cuốn sách ra ngồi nhàn rỗi, Diệp Chiêu sững sờ một lát, đợi bên ngoài yên tĩnh lại, cô đứng dậy lấy vỏ dưa hấu ra ném đi.

Diệp Định Quốc uống rượu, sắc mặt lấm lem, ngồi trên sô pha, mặt và cổ đều đỏ bừng, hơi nhắm mắt lại nghe Bạch Vân Liên lẩm bẩm điều gì đó.

Diệp Chiêu ném vỏ dưa hấu vào thùng rác, lúc này mới nghe được cha cô chán ghét mắng: "Đừng làm cho tôi phải mất mặt nữa! Bản thân mình là gì thì tự bản thân mình biết đi chứ?"

Diệp Chiêu được là cái gì chứ? Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi, trở thành nhà vô địch Olympic toán cấp tỉnh và học tại một trường đại học hàng đầu với bằng cử nhân và thạc sĩ. Chỉ đáng tiếc, trong quá trình học cấp ba, cô gặp phải một tai nạn xe hơi trên đường đi làm thêm và không may phải trở thành người thực vật. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vì vậy, lần xuyên không này là cơ hội để cô được tái sinh.

Diệp Định Quốc lại nhắm mắt lại, từ lỗ mũi khịt mũi ra một tiếng nói: "Rác rưởi!"

Diệp Chiêu đáp lại như phản xạ có điều kiện: “Nếu tôi là rác rưởi thì không phải là bởi vì ông gen xấu mới sinh ra rác rưởi sao.”

Cả nhà đều bối rối, trước đây Diệp Chiêu nhìn thấy Diệp Định Quốc như chuột gặp mèo, từ khi nào dám cãi lại như vậy?

Trong những năm gần đây, Diệp Định Quốc đã quen với việc nói những điều tương tự như vậy, nhưng ông ta đã bao giờ bị ai đó công khai phản bác như này? Tay ông ta run lên vì tức giận, liền cầm chiếc bình đất sét màu tím trên bàn ném mạnh!

Diệp Chiêu tránh sang một bên.

Ầm!

Chiếc bình bằng đất tím đã vỡ tan trên sàn!

Đó là ấm trà đất sét tím yêu thích của chú hai, chú hai suýt bị nhồi máu cơ tim.

“Mày cho rằng tao không dám đánh mày sao?!” Diệp Định Quốc lảo đảo đứng dậy, đang định lao tới đánh cô.

Bạch Vân Liên nhanh chóng kéo ông ta lại, bình thường Diệp Định Quốc là người cực kỳ cẩn trọng, cũng không biết vì sao mà lại vừa nhắc đến đứa con gái của mình thì ông ta liền nóng nảy như vậy.

Ngày mai bọn họ phải đăng ký kết hôn, Bạch Vân Liên sợ gây phiền phức nên vội khuyên: "Lão Diệp, ông uống nhiều quá rồi, bình tĩnh lại đi!"

Diệp Định Quốc ấn vào như trán sắp nổ tung của mình, "Giống hệt như mẹ của nó,  bà ta không có năng lực lại còn kiêu ngạo! Ngu ngốc! Ích kỷ!"

Trong sách không đề cập đến mẹ ruột của nguyên chủ là người như thế nào, nhưng Diệp Chiêu đã nhìn thấy ba ruột của cô ấy là người như thế nào, khó trách việc nguyên chủ chết cũng không nhắm mắt, Diệp Chiêu cười lạnh.

Diệp Định Quốc ngước mắt nhìn thấy Diệp Chiêu đang cười khúc khích, lập tức tức giận: "Mày cười cái gì?!"

“Lúc đó mẹ tôi đã bỏ rơi ông nên ông rất ghét tôi phải không?”

Lời này vừa nói ra, tác động mạnh đến nổi gân xanh trên trán Diệp Định Quốc đột nhiên nổi lên, ông ta đang định lao tới đánh cô, Diệp Chiêu rất linh hoạt, cô trực tiếp trốn sau lưng chú hai, “Chú hai, cứu con."

Chú hai chưa bao giờ dạy dỗ Diệp Chiêu chứ đừng nói đến yêu thương cô, nhưng khi Diệp Chiêu trốn sau lưng ông ta đẩy ông ta ra ngoài, dường như ông ta có sứ mệnh tự nhiên gắn liền với bản thân, chú hai của cô bây giờ hẳn nên thể hiện cái gọi là chủ nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play