Diệp Chiêu mang theo em gái và chiếc túi đem lúc bỏ trốn, trực tiếp xách đồ vào ở.

Đem đi còn có mấy hộp các tông và lon đã được để lại cùng với nhau trong nửa cái túi bằng da rắn, đây chính là bảo bối của Tiểu Cầm.

Diệp Chiêu không thích nhặt ve chai về nhà, nhưng cô có thể hiểu được hành động này của Tiểu Cầm. Vì để cho em gái an tâm, trước khi đi ra ngoài ăn trưa, cô đã cầm 10 tệ đưa cho em ấy.

“Cho em tiền tiêu vặt.”

Tiểu Cầm nhanh chóng lắc tay: “Chị ơi, không phải chị sắp hết tiền rồi hả?”

Diệp Chiêu lấy tiền nhét vào túi quần của Tiểu Cầm, “Chị có tiền, tiền đủ cho chúng ta sử dụng trong một năm. Sau này đừng đi nhặt đồ nữa. Chị đi mua mấy cuốn truyện cho em, em lúc rãnh rỗi không có gì làm thì ở nhà đọc sách đi, còn không tới một tháng nữa là bắt đầu đi học rồi, em muốn ở đây đọc hay quay về học, đều được….”

Nghe thấy sẽ phải về nhà đi học, Tiểu Cầm lo lắng đến nỗi ngắt lời chị mình: “Em không muốn quay về. Em có thể không đi học.”

Diệp Chiêu vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của em ấy: “Em mới có bao nhiêu tuổi? Không đi học sau này sẽ hối hận cả đời. Việc đi học sau này rồi nói, tóm lại, chúng ta không thiếu tiền, em có thể an tâm ăn uống vui chơi, được chứ? Cô bé đáng yêu.”

Cô bé đáng yêu cười ngọt ngào, nhưng trong thâm tâm em ấy hoàn toàn không tin chị gái không thiếu tiền.

Buổi trưa ở ngoài ăn thức ăn nhanh, sau đó thì đi mua một cái giường và các nhu yếu phẩm hằng ngày, vốn dĩ Diệp Chiêu muốn mua một cái nối cơm điện, cô lúc trước ở trường học thường dùng nồi cơm điện để nấu và xào các món đơn giản vẫn rất ngon.

Nhưng mà nhìn xung quanh chỗ này cũng không tìm thấy chỗ nào có bán nồi cơm điện, vì vậy có thời gian phải ra ngoài cửa hàng bách hóa để mua.

Sau khi dọn dẹp chỗ ở xong, Tiểu Cầm buồn ngủ, ở nhà ngủ một giấc, Diệp Chiêu thì đi ra ngoài tìm một sạp báo có điện thoại để gọi điện thoại về cho cha cô, đúng như cô nghĩ, điện thoại gọi đi và reo lên nhưng không một ai nhấc máy.

Cha cô và Bạch Vân Liên chắc là đi tàu lửa hôm nay, theo kế hoạch thì nhanh nhất là ngày mai mới về đến Thâm Thành.

Nằm cạnh với sạp báo có vài cửa hàng giày và quần áo giá cả phải chăng, Diệp Chiêu đi qua chọn được hai chiếc váy đơn giản thời trang và mua một đôi giày thể thao cho mình và cho em gái. #𝖙y𝖙novel.com

Cũng không mua gì nhiều, trời dần dần chìm vào màn đen, dường như muốn mưa, cô chạy từng bước nhỏ, chạy về phía tòa nhà nhỏ bốn tầng, bên ngoài trời bắt đầu mua nặng hạt hơn.

Cô đi lên tầng rồi móc chìa khóa mở cửa ra, không biết bà chủ nhà đang ngủ hay là đã đi ra ngoài rồi, vừa về đến phòng của mình, phát hiện em gái không có nhà, cô vội để đồ trên tay xuống, kêu lên một tiếng cũng không có ai trả lời lại.

Lúc Diệp Chiêu ra ngoài có để lại cho em gái một tờ giấy, nói em ấy sau khi tỉnh dậy thì ngồi ở nhà đợi, đừng đi đâu, kết quả là cả  giấy và người đều không thấy đâu.

Khi cô chuẩn bị ra đường để tìm em ấy, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, quay qua liền nhìn thấy Tiểu Cầm đang đứng ở trước cửa, trên người ướt sũng, tay thì đang ôm một cái túi nhỏ bằng da rắn, chiếc túi đang nhỏ từng  giọt mưa.

“Chị ơi, em nhặt được rất nhiều sắt.” Tiểu Cầm nói một cách rất cao hứng, đặt chiếc túi da rắn ở phía cửa.

Diệp Chiêu không nói nên lời, chuyện cô nói với em gái lúc trưa là phí lời rồi, vẫn chưa kịp nói với em ấy, lại nhìn thấy sau lưng có bóng người dao động, lại thêm một nửa túi đồ ở phía cửa,...

Tiểu Cầm quay lại rồi túm chặt lấy người nọ, “Có người muốn cướp sắt của em, là anh trai nhỏ đã đánh bọn họ giúp em.”

Anh trai nhỏ? Diệp Chiêu nhìn một chút, quả nhiên là người thiếu niên chạy chiếc mô tô đó, thiếu niên đó dùng tay gỡ tay đang túm lấy mình gỡ ra.

“Em ngồi xe mô tô của anh trai trở về đó, anh ấy cũng sống ở đây.” Mồm miệng chim cút nhỏ hôm nay đặc biệt lanh lợi.

Mới chuyển đến đây, đã phải nợ ân tình của người khác, Diệp Chiêu quả nhiên là không thể nói nên lời.

Diệp Chiêu nhìn người thiếu niên kéo bàn tay bị Tiểu Cầm nắm lấy về với vẻ mặt đầy vẻ ghét bỏ, cũng không dám quá nhiệt tình. Cô chỉ có thể lễ phép cúi đầu lịch sự: “Cảm ơn….”

Cô còn thậm chí không nói ra ba chữ “anh trai nhỏ”.

Thiếu niên để tay vào túi, cậu ta hạ thấp đầu, nhíu mày và định nói điều gì đó với khuôn mặt bking, ai ngờ không biết dì Xảo từ ở đâu bước tới, đang đứng ở trước hiên nhà.

“Tường nhãi con, Tường nhãi con này, sao lại cúp học rồi? Mà sao trời mưa cũng trốn học chứ? Ô chao, người ướt hết cả rồi, nhanh đi thay quần áo đi.” khuôn mặt tràn đầy tình mẹ thiêng liêng của bà chủ nhà.

Tường nhãi con …. con trai của mẹ…..

Không khí lúng túng bối rối ngưng tụ ở trên đầu của bking.

Diệp Chiêu mím môi, nhịn cười.

Nhóc Tường đẩy cánh cửa phòng đối diện ra rồi đóng sầm lại.

Diệp Chiêu cầm hai thanh sắt một lớn một nhỏ trong chiếc túi da rắn ở cửa, nhanh chóng đóng cửa lại, sợ bà chủ nhà nhìn thấy em gái mình đang nhặt phế liệu mang về.

Không ngờ, trước khi cửa đóng đã bị một cái chân chặn lại, Tằng Nhị Xảo đẩy cửa ra và hỏi: "Bọn con đang làm gì vậy? Trên sàn sao toàn là nước vậy?"

Tiểu Cầm sợ hãi trốn ở phía sau Diệp Chiêu, Diệp Chiêu vội vàng nói: "Dì Xảo, con sẽ đi lấy cây lau nhà lau sạch ngay ạ."

“Trong túi da rắn để gì đó? Sao mà bẩn vậy!”

Diệp Chiêu không dám nói là mấy mảnh vụn của em gái mình nhặt về, cô chỉ cười cười, đứng trước chiếc túi da rắn, “Cháu mua khoai lang ạ.”

Không có tiền ăn cơm nên phải ăn khoai à? Tằng Nhị Xảo bất lực lắc đầu, dường như có chút hối hận vì đã dây vào để cho hai đứa trẻ nghèo này sống ở chỗ này. ( truyện trên app T𝕪T )

“Lau cho sạch cái sàn nhà đi.”

Sau khi đợi bà chủ nhà đi ra ngoài, Diệp Chiêu mới nhẹ giọng hỏi: “Mấy cái này nhặt ở công trường à?”

Tiểu Cầm “Dạ” một tiếng xong đứng nép một bên cuối đầu không dám nói gì nữa.

“Biết sai chưa?”

Tiểu Cầm tủi thân gật đầu.

“Công trường rất nguy hiểm, lỡ như gạch rơi trúng vào đầu của em thì em nói coi phải làm sao? Ở đó nhiều công nhân xây dựng như vậy lỡ gặp phải loại  người xấu thì sao?”

Diệp Chiêu trong lòng như muốn phát hỏa,  nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của bé chim cút nhỏ, cô không nỡ mắng Tiểu Cầm, đành phải kiên nhẫn khuyên răng Tiểu Cầm một chút, Tiểu Cầm hứa sẽ không đi nhặt phế liệu lần nào nữa, lúc này mới bỏ qua.

Nghĩ đến ân tình mình còn nợ với cái người bking đó, Diệp Chiêu chán nản nói: “Đống sắt mà em nhặt được không đủ để trả ân tình cho người ta nữa.”

Tiểu Cầm với khuôn mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ nói: “Anh trai nhỏ là người tốt, anh ấy rất giỏi, nếu như có ai sa vào lấy sắt của em thì anh trai nhỏ sẽ nhanh chóng và dễ dàng đánh hắn phải bỏ chạy.”

Trùm thôn có thể không lợi hại sao?

Diệp Chiêu trợn mắt nhìn em gái bên trái anh trai nhỏ, bên phải cũng anh trai nhỏ, còn gọi như thể thân thuộc đến như vậy.

Hôm sau trời vừa sáng Diệp Chiêu thức dậy liền đi đến đồn công an để làm chứng minh thư, kết quả là người làm chứng minh không có ở đồn công an, bảo rằng chiều hãy quay lại.

Diệp Chiêu đành phải sau bữa trưa rồi mới đi đến, chứng minh thư rất nhanh đã làm xong rồi, nhưng cần phải đợi thêm hơn mười ngày nữa mới có thể cầm trên tay nên trước tiên Diệp Chiêu đã làm một cái chứng minh thư tạm trước.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô lấy danh bạ điện thoại ra và gọi cho bạn thân của cha cô là chú Tô Ứng Dân.

Tô Ứng Dân và Diệp Định Quốc là những thanh niên tri thức ở dưới quê Vạn Thành, năm đó họ không về ở quê hương của mình nên sống ở một làng chài nhỏ, may mắn gặp được một cơ hội để thay đổi, làng chài nhỏ trở thành đặc khu kinh tế, họ chính là nhóm người đầu tiên giàu lên nhờ việc kinh doanh.

Diệp Định Quốc đã dựa vào việc bán hàu để tạo ra hũ vàng đầu tiên, sau đó mở nhà máy chế biến và cung cấp nguyên liệu, quy mô của nhà máy chế biến ngày càng lớn, cuối cùng trở thành nhà máy đồ chơi Ngải Lâm ngày nay.

Những ngày đầu, Tô Ứng Dân có phần thận trọng hơn vì phải nuôi gia đình, mãi sau này ông ấy mới mua cổ phần của nhà máy đồ chơi và trở thành cổ đông đứng thứ hai. Nhưng có một điều ông ấy rất giỏi chính là có năng lực quản lý rất mạnh, vì vậy Diệp Định Quốc rất phụ thuộc vào ông ấy.

Mỗi lần Tô Ứng Dân trở về Vạn Thành, ông đều đến gặp Diệp Chiêu, bởi vì là vợ chồng ông cùng mẹ của Diệp Chiêu đều là những thanh niên có học thức, là bạn tốt của nhau.

Trong nguyên tác khi nguyên chủ và Bạch Lộ đối đâu thì Tô Ứng Dân đứng về phía của Diệp Chiêu, chỉ là thân phận quá yêu nên cho dù có sự giúp đỡ của chú Tô cũng không thắng nổi Bạch Lộ.

Tô Ứng Dân nhận được cuộc gọi của Diệp Chiêu dường như là hoàn toàn không có chút gì gọi là ngạc nhiên, hẳn là sau khi Diệp Định Quốc biết Diệp Chiêu đến Thâm Thành rồi đã thăm hỏi một tiếng từ trước.

Tô Ứng Dân bảo Diệp Chiêu đến nhà máy tìm ông, Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm, hầu như là ở Tăng Ốc Vi không ai không biết cả.

Diệp Chiêu từ trong trạm điện thoại đi đến chỉ mất mấy phút, nhân viên bảo vệ ở cửa nghe được cô đang tìm Tô Ứng Dân, sửng sốt một lúc mới nhận ra cô đang tìm Tô Tổng, chỉ vào cô: “Tòa nhà văn phòng màu xanh ở bên phải, Tầng hai.”

Nhà máy đồ chơi Ngải Lâm có diện tích rất lớn, có tới ba dãy nhà xưởng bốn tầng, đây trước mắt chính là nhà máy lớn nhất ở khu Tăng Ốc Vi rồi.

Diệp Chiêu đi về phía hướng của toàn nhà văn phòng, đối mặt với nhóm nhân viên nữ đang tụm năm tụm ba để cười cười nói nói.

Đi ngang qua đám đông, nhanh chóng có người hưng phấn mà hét lên: “Tiểu Chiêu! Diệp Tiểu Chiêu!”

Nghe thấy được âm thanh quen thuộc, Diệp Chiêu quay đầu lại, lại chính là Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt.

Lý Thụy Hương chạy tới nắm lấy tay Diệp Chiêu: "Cô đến tìm tôi à? Ký túc xá của chúng tôi không phải ở trong nhà máy, mà là ở phía trước."

Vừa nói  Lý Thụy Hương vừa cười thì thầm với cô: “Thật trùng hợp, mạch điện trên sàn bị hỏng, đang sửa chữa. Tôi và Nguyệt Nguyệt đúng lúc ra ngoài mua kem, nếu không thì sẽ không thể gặp được cô rồi."

Thật trùng hợp, sản xuất đồ chơi của Tăng Ốc Vi không phải có sáu cũng là có năm xưởng nhưng Diệp Chiêu lại không ngờ rằng hai người bạn học cũ của mình lại làm việc trong nhà máy cha cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play