Triệu Sâm nghe xong lời này thì hơi sửng sốt, tuy rằng trước đây Tạ Ngọc cũng thể hiện rằng bản thân thích anh ta, nhưng chưa từng có can đảm để nói trắng ra như vậy, hơn nữa giọng điệu còn có chỗ kỳ quái không hiểu được.

“Được rồi, tôi biết cậu tới để thảo luận chuyện hủy hợp đồng, công ty đã quyết định hủy hợp đồng với cậu, cho dù cậu có nói gì thì cũng không thay đổi được đâu.” Triệu Sâm phớt lờ sự khó chịu trong lòng, lạnh nhạt nói: “Cậu đi đi.”

Tạ Ngọc nhướng mày: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Mặt Triệu Sâm không chút thay đổi: “Tôi thấy cậu hiểu lầm rồi, đây không phải là cho cậu lựa chọn, mà là thông báo. Cậu có thể không hủy hợp đồng, như vậy thì cảnh sát sẽ lập tức đến tìm cậu. Từ Ảnh hiện tại còn đang nằm trong bệnh viện, tội cố ý gây thương tích nặng bao nhiêu cậu hẳn hiểu rõ. Nếu không phải tôi nhớ đến tình cảm ngày xưa, giúp cậu xử lý thì cậu sớm đã bị bắt đi tù, cậu cho rằng cậu còn cơ hội để ngồi đây nói chuyện với tôi sao?”

“Ha ~” Tạ Ngọc đột nhiên cười: “Nói như vậy, tôi hẳn nên cảm ơn anh nhỉ.”

Vẻ mặt Triệu Sâm lạnh nhạt: “Cậu biết thì tốt, chúng ta chơi xong rồi, sau này đừng đến đây dây dưa với tôi nữa.”

Tạ Ngọc nhìn anh ta, một lúc lâu sau mới nói: “Anh sẽ hối hận.”

Triệu Sâm phát ra tiếng giễu cợt khinh thường: “Chỉ dựa vào cậu?”

Đôi mắt đen nhánh của Tạ Ngọc không gợn sóng hay sợ hãi, nhưng khi nhìn sâu vào trong đó lại giống như bị kéo vào một vũng bùn ở vực sâu vô tận, làm cho người ta cảm thấy khó thở.

Sau khi Tạ Ngọc rời khỏi, lông mày Triệu Sâm nhíu chặt, anh ta tháo cà vạt trên cổ xuống, trong lòng như nghẹn lại một nỗi phiền muộn.

Tạ Ngọc hôm nay làm sao vậy? Giống như đã đổi thành một người khác.

Khác với vẻ dịu ngoan mềm yếu ngày xưa, bây giờ lại tràn ngập khí chất nguy hiểm quỷ dị, giống như bị quỷ bám vào người.

Triệu Sâm cực kỳ chán ghét loại khí thế bị người khác áp bức, thoát khỏi cảm giác nắm giữ này.

Khi gặp lại Lâm Nhiễm, anh ta còn đang do dự xem có cần vứt bỏ Tạ Ngọc hay không, Tạ Ngọc gây ra rắc rối này có thể nói là đúng lúc cho anh ta cơ hội.

Vốn đang cảm thấy Tạ Ngọc có thể vì chuyện này mà xin anh ta tha thứ, anh ta có lẽ sẽ không nhịn được mà mềm lòng, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy quyết định này là đúng.

Tạ Ngọc không đáng thương một chút nào cả, dù sao tất cả đều là do hắn gieo gió gặt bão.

[Độ yêu thích của Triệu Sâm -20, độ yêu thích hiện tại: 50]

“A! Anh lại làm gì vậy ký chủ?” Nhan Thất vội la lên: “Sao độ yêu thích lại giảm xuống?”

Tạ Ngọc mua một cây kẹo hồ lô, đang cắn ăn: “Không phải cậu nói tôi cứng rắn hơn một chút, để anh ta nhìn thấy được một tôi khác sao.”

“Tôi —” Nhan Thất tức đến nói không nên lời.

Cậu bảo Tạ Ngọc thể hiện đúng mực, đừng quá mềm yếu với Triệu Sâm, cậu đã đắn đo tâm thái của tổng giám đốc bá đạo, bộ dạng luôn ngoan ngoãn phục tùng của bạn trai đột nhiên thay đổi sẽ làm cho người ta cảm thấy mới mẻ có tính khiêu chiến.

Những ký chủ mà cậu từng gặp trước đây rõ ràng đều biểu hiện rất tốt dựa theo kịch bản, độ yêu thích cũng tăng lên.

Sao lúc này lại không giống.

“Tôi kêu anh cương quyết một chút, chứ không phải kêu anh coi anh ta là kẻ thù.” Nhan Thất không biết phải làm sao với vị ký chủ này, do hắn đi theo hướng văn ngôn tình nhiều quá hay sao mà thấy nam chính cứ như là thấy tình địch.

Đoạn nói chuyện kia vừa nghe qua thì không thấy có vấn đề gì, nhưng từ miệng Tạ Ngọc nói ra lại giống như đang tuyên chiến để cướp đi bạn gái của nam chính vậy, thậm chí Tạ Ngọc còn giống tổng giám đốc bá đạo hơn Triệu Sâm nữa.

Nam chính bá đạo nào mà thích bị người khác cướp lấy ánh đèn sân khấu chứ, Triệu Sâm đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Tạ Ngọc coi như nghe không hiểu lời cậu nói, chỉ nghiêm túc ăn kẹo hồ lô.

Trước đây nhìn bộ dáng chín chắn bình tĩnh của hắn, còn tưởng hắn là người tràn đầy bản lĩnh, hóa ra tất cả đều là giả dối.

Cái gì mà thí xe giữ tướng, người này căn bản là nghe không hiểu nhiệm vụ.

Nhan Thất nhìn vị ký chủ là lính mới đơn thuần này, cảm thấy bản thân gánh thì nặng mà đường thì xa.

Đầu tiên, cần để ký chủ thay đổi thái độ của nam chính, muốn trả thù nam chính thì trước tiên phải khiến nam chính yêu hắn, với thái độ thù địch này thì trăm phần trăm không thể thành công.

“Ký chủ, tôi cảm thấy anh hình như không hiểu rõ lắm chuyện công lược mục tiêu này.” Nhan Thất cố gắng nói chậm lại, hướng dẫn từng bước.

“Không rõ cái gì?”

“Anh phải nghĩ cách để anh ta yêu anh.” Nhan Thất nói.

“Tại sao? Không phải chỉ cần trả thù anh ta, làm anh ta hối hận là được rồi sao?” Tạ Ngọc ăn kẹo hồ lô, dáng vẻ ngây thơ giống như một đứa trẻ nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play