Sắc mặt Trình Thành tái nhợt, thất vọng nhìn điện thoại trong tay: "Hết rồi, mất hết rồi."

Cậu ấy quay đầu nhìn dáng vẻ vẫn bình tĩnh như cũ của Tạ Ngọc, không khỏi tức giận hét lên: "Tạ Ngọc, cậu không có não phải không? Cậu đưa Từ Ảnh đến bệnh viện một cách công khai, cậu không muốn ở trong cái giới này nữa rồi đúng không?”

Tạ Ngọc không mở mắt: "Tôi không sốt ruột thì thôi, anh sốt ruột làm gì."

Nghe xong lời này, sắc mặt Trình Thành lập tức thay đổi: "Ý của cậu là tôi lo chuyện bao đồng hả? Tôi đã tận tâm giúp đỡ cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu lại vì Triệu Sâm mà hủy hoại sự nghiệp và tương lai của mình. Cậu có biết không, bây giờ tất cả quảng cáo, phim và chương trình truyền hình của cậu đều bị dừng phát sóng, cậu thậm chí còn có thể vào tù bất cứ lúc nào."

Tạ Ngọc tỏ thái độ thờ ơ với những gì Trình Thành nói.

[Độ tiến triển sự nghiệp của Tạ Ngọc -7, độ tiến triển sự nghiệp trước mắt: 3]

[Tạ Ngọc! Xảy ra chuyện lớn rồi! Độ tiến triển sự nghiệp của anh đã giảm xuống còn 3. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó mà rớt về 0 thì nhiệm vụ sẽ thất bại!] Nhan Thất lo lắng hét lên.

[Mau kêu Trình Thành giúp anh xử lý khủng hoảng truyền thông đi!]

[Cậu cảm thấy cậu ta có đủ khả năng để giúp tôi?] Tạ Ngọc tỏ thái độ hờ hững giống như người đang đứng ngoài cuộc.

Nhan Thất cũng biết rằng bây giờ Trình Thành chưa phải là quản lý kim bài, bởi vì Tạ Ngọc vẫn chưa trở thành ảnh đế thì đương nhiên Trình Thành cũng chưa thể phát triển hơn.

Bây giờ Trình Thành vốn không thể giúp được gì cả.

[Vậy phải làm sao đây?] Nhan Thất có hơi bối rối, ôi, nếu biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này thì cậu đã không cho Tạ Ngọc bàn tay vàng, ít nhất cũng không khiến nhiệm vụ trở nên tồi tệ hơn.

[Thí xe giữ tướng*.] Tạ Ngọc bình tĩnh, giống như đã sớm có chủ ý cho mình.

*丢车保帅 - Thí xe giữ tướng: hi sinh cái nhỏ để bảo vệ cái lớn.

Nhan Thất ngơ ngác: [Anh muốn—]

[Nếu nhiệm vụ này đã không thể hoàn thành thì chúng ta hãy lợi dụng nó để hoàn thành một nhiệm vụ khác.]

Với tình hình hiện tại của Tạ Ngọc, hắn không thể ở lại trong giới giải trí được nữa, sự nghiệp của hắn không còn cách nào để xoay chuyển, nhiệm vụ này chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng một tuyến nhiệm vụ chính khác là đạt được độ yêu thích của Triệu Sâm vẫn đang được tiến hành, vừa khéo lợi dụng tai nạn này của Tạ Ngọc để gặp Triệu Sâm, tìm cách có được sự thương cảm của anh ta sau đó soát độ yêu thích.

[Triệu Sâm sẽ tới gặp anh sao?]

Mặc dù trước đó độ yêu thích đã đạt tới 70, nhưng hiện tại Nhan Thất có hơi không xác định được.

Tạ Ngọc chưa kịp trả lời thì Trình Thành đã nhận được cuộc gọi từ trợ lý của tổng giám đốc công ty giải trí Thịnh Kinh.

Đầu kia của điện thoại đã ngắt kết nối.

Sắc mặt Trình Thành cực kỳ khó coi.

"Chuyện gì vậy?"

Trình Thành nhìn chằm chằm Tạ Ngọc, sự tức giận trong ánh mắt của cậu ấy ban nãy đã biến thành thương hại.

"Công ty muốn hủy hợp đồng với cậu."

*Note: Vì thụ là hệ thống nên khi 2 người nói chuyện với nhau khi có người khác ở đó thì mình để thoại trong ngoặc [] nhé!

Giải trí Thịnh Kinh, văn phòng tổng giám đốc.

Tạ Ngọc ngồi đối diện Triệu Sâm với vẻ mặt hờ hững.

Trợ lý ở bên cạnh nhìn Tạ Ngọc bằng ánh mắt khinh thường và coi rẻ.

Ai cũng biết rằng Tạ Ngọc đã gây ra chuyện phiền toái lớn nhường nào, Triệu Sâm muốn hủy hợp đồng với hắn, Tạ Ngọc lại ra điều kiện phải gặp mặt anh ta. Trong mắt người ngoài đây là bám dai như đỉa, hấp tấp tìm sự khó xử.

“Ra ngoài pha cho tôi một ly cà phê.” Triệu Sâm vốn đang xem tài liệu cũng có ý định gạt hắn sang một bên, nhưng Tạ Ngọc nhìn chằm chằm anh ta, loại ánh mắt này làm cho anh ta rất không thoải mái, anh ta khẽ nhíu mày và bảo trợ lý đi ra ngoài trước.

“Cho tôi một ly nữa.” Tạ Ngọc thuận miệng nói.

Trợ lý hiếm khi thấy có người nào đến cầu xin người khác mà còn kênh kiệu như vậy, trong lòng có chút bực bội, nhưng Triệu Sâm không nói gì và cũng không tức giận nên trợ lý chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài pha cà phê.

Triệu Sâm kéo cà vạt, nhìn về phía Tạ Ngọc, dùng thái độ lạnh lùng trước sau như một để chờ hắn mở miệng xin tha.

Tạ Ngọc nhìn anh ta cũng không nói lời nào, vẻ mặt tự nhiên tự tại giống như phía đối diện mới là người đến cầu xin hắn.

Sau một lúc lâu, trợ lý mang cà phê vào.

Hai người ai cũng không mở miệng như cũ, như đang thi đấu xem ai kiên nhẫn hơn.

Triệu Sâm kêu trợ lý đi ra ngoài, nhìn Tạ Ngọc ngồi đối diện anh ta không nhịn được mà mở miệng nói: “Cậu muốn gặp tôi, hẳn không phải là đến đây để nhìn chằm chằm tôi chứ?”

Tạ Ngọc ung dung: “Dù sao cũng phải chia tay, tôi nghĩ mình nên trân trọng thời gian nhìn anh nhiều hơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play