[YIYI đập tiền vào mạnh hơn nữa đi. Hơn nữa nội bộ nghệ sĩ của Tam Kim đấu nhau rất gay gắt, người khác đều thích dựa vào nhiệt độ của họ để vươn lên dẫn đầu. Tổ chương trình cũng rất thích việc này, sau khi lợi dụng được nhiệt độ thì lập tức đá họ xuống.]
[Hay là chúng ta đánh cược một lần xem lần này Tam Kim sẽ bị bóp thành bộ dáng gì.]
[Tôi đặt cược nữa.]
[Tôi cũng theo. Tôi cược họ có thể xé nhau đến vòng công diễn thứ tư.]
…
Nghiêm Vũ Thành lướt xem những bài viết trên mạng, giám đốc ở đối diện anh ta đã lau mồ hôi trên trán.
“Danh tiếng tốt thật đấy…”
Giám đốc cười ngượng ngùng.
Ông ấy cũng không biết xu hướng này bắt đầu từ khi nào.
Nghiêm Vũ Thành cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói câu: “Khi buổi công diễn đầu tiên diễn ra, đặt cho tôi một vé vào xem.”
Giám đốc: “Ôi… Hả?”
Chờ ông ấy ngẩng đầu lên thì Nghiêm Vũ Thành đã đi rất xa rồi.
Lúc này, các bài đăng trên mạng đã chuyển từ việc các thành viên Tam Kim xé nhau lợi hại đến mức nào sang nói về việc tổng tài mới nhậm chức của Tam Kim không chỉ trẻ, nhiều tiền mà còn rất đẹp trai.
Một lúc sau, các bài viết lại chuyển hướng nói về Triệu Thu Doanh.
[Nghe nói Đổng ảnh hậu muốn đảm nhiệm vị trí khách mời đặc biệt?]
[Ôi, thể diện của W lớn thật.]
Bởi vì trong tên của Triệu Thu Doanh có chữ “thắng”, nên cư dân mạng liền gọi cậu ấy là “W” - viết tắt của “Win”.
[Đổng ảnh hậu đi rồi, liệu Trình tổng có đi hay không? Hì hì, thật không dám giấu, tôi rất muốn nhìn thấy Trình tổng.]
[LS đừng mơ mộng nữa.]
…
Giữa những lời suy đoán ở trên mạng, cuối cùng bản thu của chương trình “show tuyển chọn thiếu nữ” cũng được chiếu.
Bốn người của giải trí Tam Kim ngồi trên xe bảo mẫu của công ty, cùng nhau đến hiện trường. Từ Đại Chí cố gắng giải thích quy tắc cho họ, Dư Tâm Nghiên nắm chặt tay áo của Giang Tốc: “Chị căng thẳng quá… Liệu lần này, chị có thể tiến xa hơn được không?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Dư Tâm Nghiên căng thẳng thì sẽ nói không ngừng.
Đợi đến khi Từ Đại Chí giải thích xong, cô ấy xuống xe cùng với Giang Tốc, vừa đi vừa nói: “Tòa nhà này lớn quá đi, không hổ danh là Vi Quang. Đúng rồi, em biết chủ của tòa nhà này là ai không? Là Trình thị đó! Em có nghe qua về Trình thị chưa? Chủ tịch của bọn họ rất giàu có. Chị nhớ báo cáo tài chính năm ngoái đã nói tài khoản ròng của Trình tiên sinh đã vượt qua 60 tỷ đô la. Năm nay công ty công nghệ sinh học của họ đã nhận được một số bằng sáng chế, giá cổ phiếu tăng vọt, Trình tiên sinh chắc chắn là rất giàu… Vi Quang tuy là một nền tảng tuyệt vời, nhưng đối với Trình thị mà nói, chỉ là một con kiến nhỏ tầm thường không đáng nhắc đến.”
Giang Tốc nghe đến mức đầu óc choáng váng.
Tuy rằng cô rất thích tiền, nhưng mà đối với việc đầu tư, giá cổ phiếu thì cô thật sự dốt đặc cán mai.
Vì thế trên khuôn mặt của cô biểu hiện rõ sự không hứng thú.
Dư Tâm Nghiên đành phải chuyển chủ đề: “Bên kia là người của YIYI, họ đến sớm thật đấy… Ăn mặc cũng đẹp hơn chúng ta, đều là Chanel!”
Giang Tốc nghe vậy, cúi đầu kéo quần áo Taobao trên người mình, ɕảɷ ŧɦấყrất hài lòng.
“Bên kia là người của Thịnh Dương, ông chủ của họ chính là Triệu Thu Doanh… Em biết Triệu Thu Doanh đúng không? Ngày hôm đó chính cậu ấy là người chuẩn bị xuống nước cứu em. Cậu ấy rất giỏi, nam minh tinh nổi tiếng nhất trong nước ở độ tuổi này chính là cậu ấy…”
Dựa vào sự nhiều chuyện của Dư Tâm Nghiên, Giang Tốc yên lặng ghi nhớ lại hết tất cả những người xung quanh thuộc các công ty khác nhau.
Mà lúc này, những người ở xung quanh thật ra cũng âm thầm đánh giá bộ dáng của Giang Tốc.
… Thật là một đối thủ mạnh mà.
Trong những cuộc thi tuyển chọn, nếu một người quá xinh đẹp và nổi bật thì người đó xem như đã thắng một nửa trận đấu.
Lúc này nhân viên công tác đi ra, đưa họ tiến vào tòa nhà.
Họ đi thẳng đến tầng 21.
Toàn bộ tầng này được dùng làm trường quay, sàn kính trên mặt đất phản chiếu ánh sáng lấp lánh, chiếc đèn chùm pha lê phía trên đầu chiếu ra màu sắc mộng mơ, cách đó không xa có mái vòm được quấn bằng vải màu hồng, bên cạnh có một chiếc bàn dài, bên trên có những chiếc bánh nhỏ in hình các cô gái…
Nhân viên công tác tiến tới đeo micro cho họ, từ lúc này, việc quay phim chính thức bắt đầu.
“Toàn bộ quá trình của chương trình này sẽ được phát sóng trực tiếp.” “Bây giờ, trước hết mời mọi người rút thăm.” Nhân viên đẩy một ống thẻ đến trước mặt họ.
“Điều này sẽ quyết định các bạn là người thứ mấy gặp được huấn luyện viên và sẽ gặp được huấn luyện viên nào. Ấn tượng đầu tiên dựa vào việc bạn giới thiệu bản thân như thế nào và có thể sẽ có ảnh hưởng đến việc đánh giá xếp lớp sau này.”
Mọi người vừa nghe thấy là phát sóng trực tiếp, không khỏi có chút khẩn trương, theo bản năng bắt đầu suy nghĩ xem hôm nay mình mặc quần áo gì, trang điểm có phù hợp hay không.
Trong lúc nhất thời, không có người nào giơ tay ra rút thăm.
Lúc này có một bàn tay vươn tới.
Ngón tay trắng nõn tinh tế, ngón út hơi cong lên, cứ như vậy cầm lấy ống thẻ đến trước mặt…
Máy ảnh ngay lập tức bắt kịp, tập trung vào mặt cô.
Người quay phim ở phía sau, lặng lẽ hít vào một hơi…
Gương mặt này quá thanh tú. ( truyện trên app T𝕪T )
Giang Tốc không hề hoảng sợ khi máy ảnh đến gần, cô tùy tiện rút một cái.
22, 1.
Cô đưa tấm thẻ ra.
Nhân viên công tác lập tức giải thích ý nghĩa của tấm thẻ: “Số thứ tự 22, tiến vào cánh cửa thứ nhất.”
“Ồ.”
Những người khác không ngờ cô lại hành động nhanh như vậy, đều lén lút nén giận, nhanh chóng rút thăm, sau đó mọi người lần lượt đẩy cửa đi vào gặp huấn luyện viên.
Tổng cộng có bốn cánh cửa.
Có người mỉm cười khi bước vào nhưng lại nhăn nhó khi bước ra.
Dư Tâm Nghiên nhỏ giọng nói: “Giang Tốc, em nói ít quá.”
“Ừ.”
“Em phải nói nhiều lên, nếu không máy ảnh không quay đến thì sau này làm sao kêu gọi bỏ phiếu? Chúng ta tổng cộng có 101 người. Em nghĩ xem, một tập của chương trình kéo dài bao lâu? Chúng ta phải chia sẻ màn ảnh với bao nhiêu người?”
“Ừ.”
“...”
Dư Tâm Nghiên bất đắc dĩ, nghĩ thầm có lẽ Giang Tốc thật sự không giỏi việc này, nên cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức giúp đỡ cô!
Nhưng cô ấy đâu biết rằng Giang Tốc vẫn còn đang trong quá trình quan sát.
Nếu chưa quan sát tình hình ཞõ ཞàŋɠ và chưa nắm bắt được tiết tấu, Giang Tốc sẽ không dễ dàng nói chuyện.
Bây giờ đang phát sóng trực tiếp, nên tập đầu tiên vẫn chưa tính là gì… Chẳng qua chỉ là tập mở đầu, hy sinh một chút màn ảnh cũng không có ảnh hưởng gì.
“22.” Nhân viên công tác ở đầu bên kia gọi một tiếng.
Lúc này Giang Tốc mới đứng dậy, chậm rãi đi tới, đẩy ra cánh cửa đầu tiên.
Triệu Thu Doanh đã có chút mệt mỏi.
Hôm trước cậu ấy phải thu âm bài hát đến nửa đêm, sau đó còn phải dẫn theo người đại diện đi sân bay đón anh trai của cậu ấy. Hôm nay khi đến chương trình, vừa phải trang điểm vừa phải nhớ kịch bản, còn phải ghi nhớ từng thực tập sinh ở trước mặt.
Nếu như không phải lúc còn trẻ, cậu ấy từng làm vận động viên trong hai năm, thể lực có khả năng chống đỡ, thì lúc này có khi đã không chịu được nữa.
Triệu Thu Doanh giơ tay xoa xoa giữa lông mày, vừa nghe thấy tiếng mở cửa cậu ấy liền ngẩng đầu lên.
Thiếu niên này vốn có vẻ hiền lành trước mặt người hâm mộ nhưng giờ vẻ mặt lại có chút lạnh lùng và nghiêm túc.
Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của cậu ấy không duy trì được nữa.
“Là cô?”
Sau đó Triệu Thu Doanh đột nhiên tỉnh táo lại, nhớ ra việc mình đang quay chương trình.
Triệu Thu Doanh bình tĩnh lại: “Cô…”
Đầu óc cậu ấy quay cuồng nhanh chóng, nghĩ xem nếu cô gái này kể cho cậu ấy nghe về chuyện ngày hôm đó thì cậu ấy nên nói gì?
Cậu ấy không ngờ rằng cô sẽ tham gia chương trình tạp kỹ.
Giang Tốc nhanh chóng mở miệng, cô lạnh lùng nói có bài bản: “Tôi tên là Giang Tốc.”
Hóa ra cô tên là Giang Tốc.
Một ý nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Triệu Thu Doanh.
“Năm nay 19 tuổi.”
Nhỏ quá.
Khó trách trông nhỏ yếu như vậy.
“Đến từ thành phố Tĩnh Hoài, tỉnh Giang Tô.”
Triệu Thu Doanh chưa từng nghe qua địa phương này.
“Sở trường…” Khi nói đến đây, Giang Tốc dừng lại, hơi cau mày. Mọi thứ cô biết đều là sở trường, nên nói cái nào bây giờ?
Căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát.
Cô không có sở trường gì đặc biệt sao? Triệu Thu Doanh nghĩ thầm.
Điều này thật ra khá bình thường. Rất nhiều cô gái đến tham gia chương trình tuyển chọn có giọng hát tầm thường, vũ đạo tầm thường… nhưng ít nhất. Ánh mắt của Triệu Thu Doanh chạm vào mặt của Giang Tốc rồi nhanh chóng rời đi.
Ít nhất, cô gái trước mắt này thật sự rất xinh đẹp.
Xinh đẹp và yếu ớt.
Triệu Thu Doanh mím môi dưới, đang phân vân có nên giúp cô giải vây hay không thì nghe thấy Giang Tốc ngập ngừng hỏi: “Có thể lái xe Augusta bay vọt qua con sông rộng 42m… Có được coi là sở trường không?”
Nhạc cụ, ngôn ngữ, vũ đạo… Mọi người đều biết. Quá đỗi bình thường, chắc không được coi là sở trường.
Triệu Thu Doanh: ???