Thư ký của Trình Việt không ɕảɷ ŧɦấყkỳ lạ khi nghe những lời này.
Ông chủ của cậu ta có tính khí nóng nảy như vậy ――
Nếu người bị ông chủ ghét thích tiền, chắc chắn ông chủ của cậu ta sẽ lấy tiền của người đó, đá người đó xuống vực sâu không đáy, thậm chí còn ngồi xổm trên bờ và đưa ra những nhận xét mỉa mai.
Bây giờ cách thức đã được thay đổi.
Thiếu gia khó hiểu của Nghiêm gia và anh cả không được yêu thương của Triệu gia đều muốn đi xem chương trình tạp kĩ Vi Quang.
Chắc chắn ông chủ để bọn họ thành thật đợi ở đó và tự mình đi.
Thật đáng tiếc, Vi Quang là một nền tảng riêng…
Trong đầu thư ký tràn ngập suy nghĩ, chỉ trong nháy mắt, chiếc xe đã đỗ ở dưới tòa nhà Vi Quang.
Lúc này, có rất nhiều paparazzi ngồi xổm dưới lầu.
Thư ký lẩm bẩm nói: “Có vẻ như họ đến đây để chụp ảnh Triệu Thu Doanh và những người khác…”
Trình Việt thường không đến chương trình tạp kỹ, anh chỉ thấy thoải mái khi nhìn người khác không thoải mái.
Anh chậm rãi quay đầu, hỏi: “Triệu Thu Doanh? Là ai?”
Thư ký kinh ngạc nhảy dựng: “Triệu Thu Doanh, người mà Vi Quang đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê, chính là Triệu Thu Doanh hiện đang rất nổi tiếng ở trong nước, em trai của Triệu tổng...”
Trình Việt không lên tiếng trả lời, hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này.
Cánh cửa xoay của tòa nhà nhanh chóng bị đẩy ra, mọi người lần lượt bước ra ngoài, người hâm mộ chặn bên ngoài và hét lớn tên thần tượng của họ.
Trong hai số đầu tiên, không có quá nhiều người hâm mộ chặn đường, nhưng với việc hot search năm lần bảy lượt lên nên dần dần có một số fan không nhịn được.
Hầu hết đều là fan của các huấn luyện viên, và xen lẫn trong đó chỉ có một vài fan của thực tập sinh. Nhưng có một chị gái giọng rất lớn, cửa vừa mở ra thì đã hét to một câu: “Giang Tốc! Mẹ yêu con! Con xông lên cho mẹ!”
Một câu nói như vậy đập thẳng vào mặt Đổng Giai Ngọc.
Fans của Giang Tốc tới hiện trường sớm như vậy à?
Đổng Giai Ngọc nghỉ chân ở đó, đảo mắt nhìn thấy tấm thẻ làm việc《 Theo đuổi đại minh tinh 》ở bên cạnh.
Đổng Giai Ngọc: “Muốn phỏng vấn sao?”
Đối phương sửng sốt một chút nhưng nghĩ đến ảnh hậu Đổng trở lại cũng là một chủ đề nóng để thảo luận, vì thế chủ động đưa microphone về phía trước.
Trong xe, Trình Việt nhíu mày bịt tai lại.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Sao ở tận đây vẫn nghe thấy tên Giang Tốc?
Đã vậy còn mẹ yêu con?
Trình Việt nhìn lướt qua, lạnh nhạt mở miệng: “…Bây giờ mười mấy tuổi có thể được kết hôn rồi sao?”
Thư ký ngẩn ra, trong lòng thầm nói ngài quá lạc hậu, ngay cả cái này cũng không hiểu.
Nhưng thư ký lại mở miệng nói: “Trình tổng, chúng ta có lên lầu xem một chút không?”
Trình Việt không có hứng thú.
“Đi một vòng.”
Vì vậy, tài xế thực sự đã lái xe đi một vòng lớn quanh tòa nhà, cuối cùng dừng lại cửa hông.
Sắc mặt Trình Việt âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Tốc và Ô Tình Tình lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa hông. ( truyện trên app T𝕪T )
Triệu Thu Doanh vội vàng xuống lầu, nhưng vẫn không đuổi kịp, cậu ấy không muốn người khác suy nghĩ quá nhiều, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt đến Giang Tốc, chỉ có thể nhìn Giang Tốc cùng đồng nghiệp rời đi trước.
“Đi ăn Hadilao không?” Ô Tình Tình cẩn thận hỏi.
Giang Tốc đồng ý rất nhanh: “Được!”
Nhưng lời vừa dứt, Giang Tốc đột nhiên khựng lại, trong đầu cô có một đoạn ký ức nào đó chồng chéo lên cảnh tượng trước mắt.
Cô thấy xe của Trình Việt.
Từ lâu, bảng số xe của Trình Việt đã in sâu vào ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ đem chuỗi số này bẻ thành từng mảnh và nhét vào trong trí nhớ, mỗi ngày trong lòng đều nghĩ tới nó, muốn nhìn thấy Trình Việt.
Nếu đổi chiếc xe khác, bản thân mình sẽ không nhận ra…Giang Tốc nghĩ thầm.
“Giang Tốc?” Ô Tình Tình thấy cô đột nhiên bất động, không khỏi nhỏ giọng lên tiếng.
Ánh mắt Giang Tốc nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ xe... Ồ, không nhìn thấy gì cả.
Bởi vì hình như trên cửa sổ xe có dán một tấm đặc biệt nào đó nên từ bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong.
“Giang Tốc, em sao vậy?” Ô Tình Tình hỏi.
Cô ấy không nhận ra xe của Trình Việt. Thật ra ở đây có rất ít người có thể nhận ra Trình Việt, bức ảnh của Trình Việt được lan truyền rộng rãi nhất trên các phương tiện truyền thông là từ ba năm trước.
Giang Tốc rũ mắt, lông mi run rẩy.
Ô Tình Tình nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng bất giác đi theo, cô ấy luôn ɕảɷ ŧɦấყcô gái này tựa như bị cái gì đó đột nhiên vây hãm, liền trở nên chán nản.
Giang Tốc nhẹ giọng chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là tôi đang suy nghĩ…phải làm gì khi hồ ly đang chạy trốn lại gặp phải thợ săn?”
Ô Tình Tình: ??
Bản thân Giang Tốc nhanh chóng nghĩ ra đáp án: “Vậy thì cắn nát cổ họng hắn ta là được!”
Ô Tình Tình: ???
Từ từ, làm gì có con mồi nào hung dữ như vậy?
Hiện tại Dư Tâm Nghiên đang simp cô, căn bản không suy nghĩ nhiều nên sau khi nghe xong thì liên tục gật đầu: “Tốc Tốc nói đúng!”
“Vậy bây giờ chúng ta đi tàu điện ngầm nhé?” Dư Tâm Nghiên hỏi.
Trong xe, Trình Việt hắt xì.
Thư ký hoảng sợ khi nghe thấy, vội quan tâm hỏi: “Có phải do hôm qua Trình tổng bận rộn giải quyết chuyện của Nghiêm thị cho nên bị cảm lạnh không?”
Trình Việt nhíu mày, khinh thường ngước mắt lên: “…Nghiêm thị cũng xứng đáng khiến tôi bị cảm sao?”
“Được rồi, đi thôi.” Trình Việt cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, nói.
Ngoài xe, Giang Tốc cũng trả lời: “Ừm.”
Thế là xe của Trình Duyệt lái về phía trước, vòng trở lại cổng lớn.
Giang Tốc và Ô Tình Tình chậm rãi bước về phía lối vào tàu điện ngầm.
Bên này Đổng Giai Ngọc đang được phỏng vấn, cô ta cười nói: “Các fan bây giờ rất nhiệt tình…Vừa mới bước ra thôi đã nghe thấy tiếng hét.”
Chị Vương ở bên cạnh lén chọt cô ta.
Thật ra nếu chị Vương không chọt thì Đổng Giai Ngọc cũng chú ý tới. Xe của Trình Việt! Nó đang chạy về hướng này!
Tim của Đổng Giai Ngọc đập nhanh hơn.
Đúng lúc này Tuyên Văn bước ra, paparazzi ở xung quanh phát hiện lập tức hành động, toàn bộ vây quanh anh ta.
“W vẫn chưa ra ngoài sao?”
“Tuyên tổng, gần đây anh có kế hoạch công tác nào không?”
Đổng Giai Ngọc nhìn khoảng đất trống trơn trước mặt, nhất thời không biết nên cười hay tức giận.
Paparazzi kịp thời chạy đi, điều này không cản trở việc cô ta nói chuyện với Trình Việt.
Nhưng đối phương chạy quá nhanh... Đổng Giai Ngọc không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ mình đã chết rồi sao...
Đổng Giai Ngọc đè nén suy nghĩ của mình lại, chậm rãi đi đến bên cạnh xe.
“Trình Việt.” Cô ta gọi tên của anh.
Đổng Giai Ngọc luôn thích gọi thẳng tên của anh, dù sao cũng không có nhiều người có đủ tư cách để gọi anh như vậy.
Lúc này, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
Đổng Giai Ngọc nhẹ nhàng mỉm cười, mặt mày phủ thêm một chút sáng chói: “Anh đến đây để gặp em sao? Em còn tưởng rằng hai ngày nay anh bận rộn như vậy sẽ không…” đến.
Chữ cuối cùng chưa được nói ra.
Trình Việt: “Cô làm gì ở đây?”
Đổng Giai Ngọc: “……”
Đổng Giai Ngọc nhẹ giọng nói: “Làm khách quý.”
Trình Việt: “À.”
Đổng Giai Ngọc lẳng lặng chờ đợi một lúc, không nghĩ tới Trình Việt lại mở miệng.
Nhưng thật ra thư ký ở bên kia thấp giọng nói: “Vị Nghiêm gia kia đã đạp khóa rời đi rồi.”
Trình Việt không để ý tới Đổng Giai Ngọc, chỉ hỏi: “Vậy Triệu Bác Ngang đâu?”
Vừa nghe thấy tên này, Đổng Giai Ngọc liền hoảng sợ.
Chẳng trách Triệu Bác Ngang không trả lời điện thoại của cô ta, thì ra là ở chỗ của Trình Việt, bọn họ có giao dịch gì sao?
Chắc hẳn Triệu Bác Ngang không liên tục nhắc tới cô ta ở trước mặt Trình Việt, đúng không?
Thư ký nói: “Còn ngồi yên tại chỗ.”
“Những người khác thì sai?”
“Cũng chưa dám động đậy.”
Trình Việt thấp giọng hừ một tiếng: “…Bảo Nghiêm gia bồi thường tiền ổ khóa cho tôi.”
Thư ký hơi kinh ngạc.
Ông chủ có vẻ không ngạc nhiên chút nào?