“Hậu nhân chỉ nói Phạm Lãi hiền đức, người nào đến giấu thi hài tôi!” Ô Tình Tình từ C vị đi xuống, nhặt dùi trống lên.

*Lời bài hát

Dư Tâm Nghiên một bước bước lên trước, thế C vị: “Lời này xin nói trước, tôi không trách Mao Diên Thọ, cái gì sủng hay không sủng hạnh, rũ mi cúi đầu tôi không mong cầu…”

*Lời bài hát

[Ca từ này, hát xướng Vương Chiêu Quân?]

[ Đúng, cho nên Ô Tình Tình hát xướng Tây Thi.]

[Nhìn vẻ tự hào trên gương mặt kìa…]

[Ca từ này… Da gà nổi lên rồi, tuyệt quá.]

Ô Tình Tình gõ dùi trống thật mạnh, mặt mày kiêu ngạo. 

“Đinh” một tiếng, như tiếng binh khi va chạm.

[Ô Tình Tình đánh trống ngầu quá! Mẹ nó! Hiện tại tôi mới biết cô ấy ngầu tới vậy.]

[Đúng vậy, so với những người điểm A kia lại càng có sức hút]

[Biết chọn người quá, biết chọn người quá. Những lời này tôi nói phát chán rồi.]

Lúc này Lê Mạt Nhi ôm đàn tranh, thế vào C vị.

“Thánh nhân đã yên, thiên hạ khăng khít, nghẹn ngào không nói gì, trăm tuổi ngàn năm, đạo ở trên trời, bái trăng cầu khẩn…”

*Lời bài hát. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

“Nếu có thể đến Thiên Đạo Hạnh, không ngại đem thân này hóa tro…”

*Lời bài hát

Trên mặt cô ấy vừa cười vừa khóc, hiện lên chút trang nghiêm.

[Tôi chưa bao giờ thấy khuôn mặt này của Lê Mạt Nhi luôn đó…]

[Đây là Điêu Thuyền, tuyệt, thật sự rất có dáng dấp Điêu Thuyền, cô gái mê hoặc lòng người, lại có lòng mang khí thế quốc gia!]

Cuối cùng mới tới Giang Tốc.

Cô ôm tỳ bà, tấu ra tiếng, eo mảnh khảnh, quay người lại, vòng eo mềm mại nhảy nhót lả lướt.

[...? Giang Tốc còn biết nhảy kiểu cổ phong?]

[Thật kinh ngạc!]

Cô ngước mắt nhìn màn ảnh, mặt mày vừa đẹp vừa kiêu.

“Đắp bột chì, thoa son đỏ, vẽ mày đẹp, cùng tô son môi, từ ba tuổi đã thề nhất định phải đẹp đến chết…”

*Lời bài hát

[A a a, cô đẹp nhất, đẹp nhất]

[Tôi biết vì sao quân vương không tảo triều rồi]

[Múa Nghê Thường Vũ Y đẹp quá mẹ ơi!]

Trống Jazz, đàn tranh, tiếng tỳ bà tấu lên một lúc.

Dư Tâm Nghiên là bạn nhảy cạnh người Giang Tốc, cô ấy nhẹ vịn ở cổ tay của cô.

Giang Tốc vừa liếc mắt, càng có vẻ quý phái, yêu kiều.

Ô Tình Tình: “Ta lại sao dám hy vọng xa vời, bất quá bên dòng suối thảo đường……”

Dư Tâm Nghiên: “Thả dung ta cuồng vọng, cao ngồi miếu đường……”

Lê Mạt Nhi: “Ta cũng có tâm chi sở hướng, hành tung có cương……”

“Ta chính là ái si cuồng, nhạc triệt hành lang, danh chấn tứ phương, lấy thân tế thơ văn hoa mỹ……” Giang Tốc thấp giọng ngâm xướng, chậm rãi nghiêng người xuống phía dưới, cánh tay cô hết sức thon dài trắng nõn.

Mục bình luận như nổ tung.

[A a a vì sao mà ai cũng có sức hút tới vậy?]

[Tôi điên rồi, họ giỏi quá đi! Là một tổ hợp tiết mục nhưng các ai cũng có điểm đặc biệt riêng.]

[Vừa cuồng dã lạ vừa yêu kiều, lại ngạo mạn đầu sức hút, sao họ lại như này chứ! Làm tôi cũng phải say rồi…]

[Tôi muốn lặp lại lần nữa! Giang Tốc, vĩnh viễn là thần!]

Cuối cùng dùng đàn tranh của Lê Mạt Nhi đàn một đoạn làm dấu chấm câu.

Lúc này họ mới chậm rãi đi đến cùng một chỗ, đứng yên, chờ đợi giáo viên đánh giá.

Lúc này Diệp Liên Na hết sức kích động: “Quá tuyệt vời! Tôi vẫn luôn muốn làm nhạc cổ phong kết hợp với nhau. Quốc gia của chúng ta có văn hóa lâu đời, dòng chảy lịch sử dài, có bao nhiêu thứ có thể dùng làm nhạc cơ mà… Cái này cho tôi rất nhiều linh cảm!”

Khương N nghe vậy cũng nói theo gật đầu: “Tuy rằng còn có rất nhiều chỗ chưa tới nhưng cũng đủ rồi. Có đôi khi thứ mà chúng ta theo đuổi cũng không phải cân bằng và hoàn mỹ, mà là phải có có thể bắt được trọng tâm.”

Vừa nghe lời này, trong lòng các thực tập sinh cũng nặng nề theo.

Quá mạnh. Hiển nhiên nhóm giáo sư cũng cho rằng như thế.

Nhưng khích lệ còn không ngừng ở đây.

Tuyên Văn: “Các cô phối hợp rất khá, các cô có thể ăn ý mà lập thành một đội, khi tách ra mỗi người lại có thân thể độc đáo đầy sức hút khác nhau. Các cô có sở trường của riêng mình, đã được phát huy tới mức tốt nhất. Ai cũng không bịt thụt lại sau…”

[A a a, những gì Tuyên tổng nói là thứ tôi muốn nói!]

[Đúng vậy đúng vậy, Dư Tâm Nghiên lại có một màn diễn xuất sắc rồi.]

[Thật sự mở rộng tầm mắt, mọi người có thể làm tới như vậy, tôi phục, em gái như vậy ai có thể không yêu?]

[Thật không dám giấu giếm, tôi muốn làm hoàng đế.]

[Hoàng đế cũng không dễ làm như vậy đâu, Dư Tâm Nghiên sẽ mắng cô là cẩu hoàng đế]

Cuối cùng mới là tới Triệu Thu Doanh bình luận, anh ta nhấp môi dưới, tựa như không dám nhìn thẳng Giang Tốc.

Khi cô nhảy, trên trán có chút mồ hôi, phía dưới là cặp mắt câu hồn. Sáng bừng lại mềm mại động lòng người. Triệu Thu Doanh như có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch không đồng đều của mình.

Ở trong lòng anh ta, Giang Tốc là người xuất sắc nhất.

Cổ họng Triệu Thu Doanh vừa động, tay hơi hơi căng thẳng, ngắn gọn nói: “Tôi sẽ cho các cô mỗi người một con A.”

Ô Tình Tình vừa nghe, chợt thả lỏng lại.

Kết thức rồi!

Cô ấy lựa chọn quả nhiên không có sai!

Bài hát này vốn chẳng ai để ý, khi Giang Tốc chọn, phát huy độc đáo, gần như nghiền nát sự hấp dẫn của trường quay.

[Tình Tình! Kết thúc!]

[Chị Ô của em mau xông lên!]

Lúc này Triệu Thu Doanh đột nhiên quay đầu, hỏi Đổng Giai Ngọc: “Cô Đổng có bình luận gì không?]

Anh ta cố ý cho tổ của Giang Tốc nhận được nhiều lời khen ngợi hơn nữa.

Tay của Đổng Giai Ngọc ở dưới bàn nắm chặt, nếu không phải do từ trước tới nay tài diễn kịch của cô ta không tồi thì lúc này chắc chắn không kìm được mà lộ ra mặt thật.

Cô ta vốn muốn nói vài câu Triệu Thu Doanh, nhưng tuyệt đối không phải là bàn luận về Giang Tốc.

“Cô Đổng?” Triệu Thu Doanh lại gọi một tiếng.

Đổng Giai Ngọc cũng không biết sao bản thân lại nói ra câu kia, cô ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Giang Tóc, dáng người xinh đẹp, cười nói: “Đều rất tốt…” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô ta không thể để bản thân bị lộ ra là đang giả vờ.

Vì thế Đổng Giai Ngọc lại nói thêm một câu: “Đều là những cô gái rất tốt, khiến tôi khi xem phải kinh ngạc.]

Lời này nói xong, chỉ có Đổng Giai Ngọc biết lòng bàn tay của mình như bị móng tay đâm nát.

Trên đài, Giang Tốc nghe tiếng ngước mắt, không nhẹ không nặng mà quét qua Đổng Giai Ngọc một cái.

Một cái liếc mắt kia khiến trái tim của Đổng Giai Ngọc nhảy thót một cái.

Không đúng, cô ta sợ cái gì?

Đối phương nhu nhược như vậy…

Đổng Giai Ngọc tự mình trấn an nói.

Giang Tốc động môi dưới: “Cảm ơn.”

Đổng Giai Ngọc lại ɕảɷ ŧɦấყnhững lời này như có hàm nghĩa khác, tâm trạng mãi không thể yên ổn.

Triệu Thu Doanh cũng không yên.

Anh ta cũng không biết vì cái gì,chỉ là rất muốn nghe Giang Tốc chính miệng nói một tiếng cảm ơn với mình…

Vạn Duyệt nhìn họ có được bình luận như vậy, chậm rãi xuống sân khấu, không kìm được mài run cả người.

Giang Tốc… Giang Tốc…

Đinh Toàn thần sắc cũng có chút phức tạp, nhưng lúc này càng sợ Vạn Duyệt rớt dây, vội an ủi Vạn Duyệt một phen.

Nhưng cô ta vẫn có điểm mất hồn mất vía.

Những người khác cũng không biết chạy đi đâu.

Vừa rồi còn nói người thứ nhất lên đài sẽ không tốt, kết quả thì sao? Không tốt là họ kìa…

Nhóm người Giang Tốc biểu diễn quá mức hoành tráng, trấn áp toàn trường quay. Chờ bọn họ lên diễn sẽ dễ dàng bị so sánh.

Viên ngọc sáng ở trước mắt.

Bọn họ chẳng khác gì gạch ngói.

Trong phút chốc, tất cả mọi người không thể cười được nữa.

Lâm Tư Phong ánh mắt phức tạp mà cảm thán một câu: “Khó trách Lê Mạt Nhi cùng họ lập đội…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play