"Meo meo!" Nhan Nhiễm tức giận, con chó đần này!
"Nhan Nhiễm đại ca, mèo đại ca?" Vương Nhất Minh sờ mặt bị móng mèo đánh đau, ấn ấn cái trán đau nhức, nhìn cơ thể dơ bẩn của mình, tuyệt vọng nghĩ, xong rồi, mình lại đi bộ ngủ, lại mơ thấy giấc mơ kỳ quái.
Nhan Nhiễm nhìn Vương Nhất Minh với ánh mắt khinh bỉ che mặt, tưởng bị bệnh tâm thần nào đó không chữa được, thầm nghĩ tên này có vẻ thật đần!
Nhan Nhiễm chán nản hỏi: "Cậu mỗi lần gần trăng tròn là hay mơ thấy mình hóa thành chó sói đúng không?"
"Trời ạ, mèo biết nói!!!" Vương Nhất Minh giật mình sợ hãi, lăn lông lốc từ giường xuống sàn nhà. Nhan Nhiễm chỉ muốn nhảy tới đá cậu ta một phát. "Vương Nhất Minh, cậu thật là đần độn không biết phân biệt loài của chính mình!" Nhan Nhiễm liếc xéo cậu một cái, nhảy ra khỏi cửa sổ, mấy bước nhảy đã biến mất trong núi Vân Lương.
"Anh Cá! Dậy đi chứ! Đừng ngủ nữa!" Nhan Nhiễm lay Tần Tấn Lê dậy, "Anh có cách nào phá bỏ phong ấn trên người Tiểu Minh Tử không? Giờ cậu ấy như thằng đần, không phân biệt nổi loài của mình, đêm trăng tròn biến thành chó sói mà cứ tưởng mình nằm mơ, không có chút ấn tượng nào cả."
Tần Tấn Lê bị kéo ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Tại sao tôi phải thức đêm chăm sóc một con chó sói?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT