Nhan Nhiễm tủi thân mím môi, nói hươu nói vượn! Anh cá chắc chưa thấy mấy con yêu quái nhỏ đâu, bình thường chúng nó cũng không dám chơi với anh đâu, sớm bị khí thế lạnh lùng của anh dọa cho té ngửa rồi. Chỉ có cậu, con mèo yêu này không chê cái bộ mặt vô tình như Diêm Vương của anh thôi!
Thấy món đồ quý giá đến vậy mà Tần Tấn Lê lại tặng cho cậu, Nhan Nhiễm hào phóng không để bụng. Hiếu kỳ vươn móng vuốt cào hai thanh, ngọc phiến vô cùng cứng rắn, cào đau móng vuốt luôn. Nhan Nhiễm dùng hết linh khí của bản thân, vậy mà cũng không để lại vết xước nào.
Nhan Nhiễm nhìn Tần Tấn Lê bằng ánh mắt phức tạp, do dự một lúc rồi lấy cây dù mà Tần Tấn Lê tặng cho mình, dùng kéo cắt, dùng vuốt cào nhưng cũng không để lại dấu vết gì. Vậy là cả hai món đều là bảo bối hiếm có.
Nhan Nhiễm xúc động đến nỗi mũi cay cay, khóe mắt ướt, ôm chầm lấy cổ Tần Tấn Lê, chôn đầu vào giữa cổ anh, theo thói quen cọ cọ: “Anh cá tốt với em quá, nếu anh muốn nhận em làm con nuôi thì em bằng lòng ngay bây giờ.”
Tần Tấn Lê đành ngồi xuống đất, ôm lấy người đang lao vào lòng mình, nghiêng đầu, đặt cằm lên mái tóc mềm mại của Nhan Nhiễm, do dự rất lâu rồi mới nói: “Có vẻ... tôi không giống như đang nuôi con trai.”
“Hả?” Nhan Nhiễm ngẩng đầu lên, không phải con trai à?
Tần Tấn Lê nhíu mày, chú mèo tinh nghịch và yếu ớt này mang đến cho anh một ɕảɷ ɠıáɕ quá quái dị, khiến chính anh cũng không phân biệt ཞõ ཞàŋɠ được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT