Anh ta tưởng có ai điên khùng, chạy vào vùng núi hoang vắng này treo cổ tự tử, sợ đến tóc gáy cũng dựng hết cả lên.
"Ha ha..." - Nhan Nhiễm bị chọc cười đến nỗi hai chân run bần bật, vô liêm sỉ châm chọc: "Tiểu Minh Tử, giờ anh càng ngày càng kém cỏi rồi đấy, thể lực kém, chạy không nhanh, gan cũng nhỏ, còn không biết bắt cá nữa, toàn những khuyết điểm chí mạng đấy, không biết chừng những khuyết điểm này sẽ khiến anh mất mạng vào một ngày nào đó kìa. Anh phải tập cách khắc phục đi!".
Con cá họ Tần bây giờ con muốn con mèo kia học bơi rồi. Vương Nhất Minh vốn là người học được mọi thứ, những khuyết điểm này anh ta đều khắc phục được. Con người thật là sinh vật kỳ diệu, tuy cơ thể rất mỏng manh, một căn bệnh nặng hay một lần tai nạn cũng đủ cướp đi sinh mạng của họ, nhưng họ lại liên tục tạo ra những điều kỳ diệu, tất cả kỹ năng mà các sinh vật khác có được thì họ đều có thể học theo. Chỉ là chủ nhân của mình trong số nhân loại thì hơi đần độn, vì anh ta không biết cách bắt cá.
Vương Nhất Minh cũng bị chọc cười rồi, giờ cái tên kia đã nâng vấn đề lên thành sự sống chết rồi, sao lại nghiêm trọng đến mức đó. Cách nói chuyện của Nhan Nhiễm giờ cũng mang phong cách của anh họ rồi, chưa trưởng thành lắm đâu.
"Cậu xuống đi, coi chừng ngã bây giờ" - Vương Nhất Minh vỗ vỗ quần rách bẩn đất, "Lần quay chương trình này thế nào?".
Nhan Nhiễm nhảy xuống khỏi cây nhẹ nhàng: "Rất tốt, giới giải trí cũng chẳng có gì đáng sợ, tôi còn giới thiệu cá của mình cho thầy Lưu nữa, thầy ấy quen biết nhiều người làm ở khách sạn, có cơ hội cô ấy sẽ giúp bán hộ".
Vương Nhất Minh trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi cũng chỉ có thể giơ ngón cái lên cho ông chủ của mình, rất tốt, cách quảng cáo mạnh mẽ kiểu này thì người thường cũng khó mà làm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play