Hai người Nhan Nhiễm và Vương Nhất Minh trước tiên đi xe từ cửa thôn đến trấn trên, rồi lại đi ô tô khoảng hai tiếng đồng hồ nữa để lên tỉnh, lúc này mới đến sân bay.
Đây là lần đầu tiên Nhan Nhiễm đi máy bay, thấy gì cũng thích thú, Vương Nhất Minh sợ cậu đánh mất đồ đạc, vừa kéo va li, vừa vác balô chứa tài liệu học tập của Nhan Nhiễm, còn phải nhìn chằm chằm cậu từng giây từng phút. Nhan Nhiễm vừa than phiền, vừa cởi balô trên lưng Vương Nhất Minh xuống, đeo lên vai mình. Với bản lĩnh của cậu, cho dù đánh mất cái xẻng hốt phân cũng không thể lạc mất anh ta được. Nếu không phải đi cùng một con người, cậu đã tự chạy đến thủ đô từ lâu rồi. Với linh lực của mình hiện tại, cậu chỉ có thể chạy trên mặt đất, nhưng sử dụng linh lực thì tốc độ cực nhanh, có thể nói là giống với trận bão cấp 12.
Nhưng mà sau này cậu cũng sẽ bay, giống như anh Cá bay lượn trên trời, chắc chắn còn nhanh hơn cả máy bay. Lúc đó thì người dọn... Nhan Nhiễm thở dài, cậu thực sự rất muốn có một cái túi Càn Khôn kiểu trong phim ảnh, để sau này đi ra ngoài chỉ cần nhét người dọn phân vào đó, chừa cái đầu ra ngoài, rồi thắt lưng buộc vào người, để anh ta cảm thụ xem đi lữ hành là như nào. Đáng tiếc, loại bảo bối này cần rất nhiều rất nhiều linh khí mới có thể tạo ra được, phần lớn yêu tinh đều không làm nổi, còn cái túi nhỏ cậu đang đeo là ông nội tặng, chỉ có thể chứa vật chết, không thể để vật sống.
Bốn tiếng sau, đã gần nửa đêm, hai người cuối cùng cũng ra khỏi máy bay. Vừa bước chân ra sân bay, Nhan Nhiễm hít sâu một hơi không khí đầy khí thải ô tô, cảm khái nói: "Ra là mùi vị của thủ đô là thế này đây."
Những người đi đường tình cờ nghe thấy đều vô thức nhìn cậu thêm lần nữa, trong lòng nghĩ cậu trai này thật buồn cười, không có việc gì lại ngửi sương mù.
Nhan Nhiễm nhìn ra con đường dẫn tới bên ngoài đầy xe cộ, khen ngợi: "Đường ở đây rộng hơn trên ti vi nhiều lắm, Vương Nhất Minh à, nhiều ô tô quá, về nhà mình cũng mua một chiếc xe con nhé! Sân bay này thật rộng rãi, nếu ở đây mà nuôi cá thì..."
"Đừng nuôi nữa, tìm chỗ ở trước đi!" Vương Nhất Minh không dám nhìn ánh mắt của người đi đường, trong khi đó Nhan Nhiễm vẫn rất bình tĩnh, không quan tâm người khác nhìn cậu thế nào, nói chuyện rất nghiêm túc, cậu thực sự muốn đào sân bay ra để nuôi cá. Với một con người bình thường như Vương Nhất Minh, mạch não của Nhan Nhiễm quả thật có độc, chỉ cần bị ánh mắt như vậy của người đi đường nhìn một cái là anh ta đã không chịu nổi rồi.
Nhan Nhiễm ghét bỏ bĩu môi, con người ngu ngốc, hoàn toàn không hiểu thú vui nuôi cá.
Vừa đến khách sạn Hồ An đặt trước, Nhan Nhiễm ném ba lô xuống giường, nằm thành hình chữ đại (大) dang rộng chân tay, cậu theo bản năng dùng tay cào ga giường hai cái, khen ngợi: "Giường ở đây cũng lớn hơn giường ở nhà, mềm thật đấy, không hổ là khách sạn 5 sao trong truyền thuyết."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT