Vương Nhất Minh chưa tới bên cạnh Nhan Nhiễm thì một làn sóng nước nhạt nhòa lướt qua, Vương Nhất Minh đứng thẳng như trời trồng rồi ngã sấp mặt xuống đất, sau gáy va mạnh xuống đất cái rầm. Tần Tấn Lê hiện ra, giẫm lên người Vương Nhất Minh đang bất tỉnh trên đất, linh khí dưới lòng bàn chân anh lóe lên, phong ấn đoạn ký ức này của Vương Nhất Minh. Thấy Nhan Nhiễm nằm sấp trên giường, ôm đầu, Tần Tấn Lê bất đắc dĩ ôm Nhan Nhiễm lên, ấp trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cậu, giúp cậu khai thông linh khí, phần linh khí Nhan Nhiễm hấp thu không nổi thì anh phong ấn trong quả cầu linh khí trên trán cậu.
Đó là năm mươi năm linh lực mà anh tặng cho cậu trước đó, con mèo nhỏ này gần đây cứ cọ lấy linh khí của anh, còn chưa hấp thu được cả một phần năm, giờ lại ăn nhiều thịt rồng, hai luồng linh khí hợp lại, chắc tên ngốc này phát điên vì muốn lớn mau rồi, muốn tự làm mình bể bụng chết hay gì? Tần Tấn Lê nhìn Nhan Nhiễm với ánh mắt như nhìn một thằng ngốc, nếu anh đi mất, đứa ngốc này làm sao sống nổi?
Nhan Nhiễm từ từ mở mắt ra, trước hết nhìn bàn chân mình, ɕảɷ thấy lông của mình bây giờ đã sáng hơn, có vàng lẫn đỏ, hình như cũng lớn hơn một chút.
“Anh Cá? Sao anh tới đây?”
“Đần!”
Tần Tấn Lê vỗ một cái lên đầu Nhan Nhiễm, vỗ xong thì bóp lỗ tai cậu, ánh mắt bất lực.
Nhan Nhiễm dùng chân mèo che lại tai, đầu còn choáng váng muốn ói, làn sóng linh lực vừa rồi khiến cậu choáng váng muốn nôn, vừa liếc mắt đã thấy Vương Nhất Minh đang nằm dưới đất, trong cơn mơ màng, cậu có vẻ như thấy Vương Nhất Minh tới tìm mình: “Anh Cá, sao anh ta lại ngã ở đây vậy?”
“Ừm.”
“Ừm?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT