Sau buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu rọi bãi cát trên đảo lấp lánh ánh vàng. Vài chú chim nhỏ bay từ mặt biển đến, cuối cùng cũng tìm được nơi nghỉ chân, đứng trên bệ cửa sổ dùng mỏ chải chuốt bộ lông của mình, phát ra tiếng kêu ríu rít.
Nhan Nhiễm có đôi tai thính, cậu nhíu mày, theo bản năng rúc vào nơi ấm áp bên cạnh, ôm người bên cạnh chặt hơn. Vừa chạm vào, Nhan Nhiễm lập tức nhận ra điều bất thường, vội vàng mở mắt ra. Nhìn người đang ôm mình vẫn còn say ngủ, đầu óc Nhan Nhiễm ong lên một tiếng, "A! Chết rồi!!!"
Nhan Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về hướng tây, đã là buổi chiều rồi. Cậu vẫn chưa đến đoàn phim báo cáo, cũng không xin phép nghỉ, liệu đoàn phim có nghi ngờ cậu bị hố cát nuốt chửng không? Một người sống sờ sờ như cậu bỗng dưng bốc hơi, đạo diễn Lưu chắc phải lo sốt vó lên!
Tần Tấn Lê mở mắt ra, mờ mịt nhìn Nhan Nhiễm luống cuống bò ra ngoài. Anh duỗi tay ra, kéo Nhan Nhiễm trở lại, ôm vào lòng.
"Anh Cá, em trễ rồi trễ rồi trễ rồi!!" Nhan Nhiễm lo lắng nâng lấy mặt Tần Tấn Lê, dùng sức nắn bóp: "Anh mau tỉnh lại đi, đây là đâu vậy, anh mau đưa em về!"
Đợi Tần Tấn Lê mở mắt ra, động tác của Nhan Nhiễm khựng lại, đột nhiên cảm thấy linh khí ở đây có chút không đúng. 
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng biển rộng mênh mông, ở phía bên kia lại bị một làn sương trắng che khuất, tựa như một vùng hỗn độn. Nhan Nhiễm ngơ ngác, đây là đâu? Nhân gian có cảnh sắc như vậy sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play