Lúc này đã hơn năm giờ chiều, tiết đông chí đến, trời tối sớm, sau khi họ ăn no, trời đã tối đen như mực, Nhan Nhiễm dùng linh khí thăm dò xung quanh, tìm một con đường nhỏ tối om không có người đi, cùng Vương Nhất Minh thong thả đi qua, trên đường còn mua hai xiên hồ lô, vô cùng nhàn nhã.
Vài thanh niên chơi bời lêu lổng lén lút đi theo phía sau, thấy hai người họ đi vào ngõ cụt, liền phấn khích đi theo, nhìn vẻ mặt của Nhan Nhiễm và Vương Nhất Minh như nhìn hai con cừu béo không có sức phản kháng.
Chúng thường lảng vảng ở chợ đổ thạch, thấy người nào phát tài mà không có khả năng phản kháng thì đều lén lút đòi một khoản tiền, chúng cũng không đòi nhiều, chỉ là ít tiền, ít thì vài trăm, nhiều thì vài nghìn, người vừa phát tài thường không so đo với số tiền nhỏ này, cũng không báo cảnh sát, cho chúng phá tài tiêu tai, tránh vận xui. Như vậy, đám nhóc lông bông này có thể kiếm được một khoản tiền nhỏ, ra ngoài chơi bời một chút, nhiều hơn còn có thể cung kính dâng lên đại ca bên trên.
Vừa vào ngõ cụt, mấy tên thanh niên lưu manh liền phấn khích xông lên, Nhan Nhiễm và Vương Nhất Minh bình tĩnh nhìn chúng xông vào, giơ vuốt đánh cho một trận nhừ tử, đánh xong, Nhan Nhiễm nhổ một cọng cỏ đuôi chó bên đường, thổi một hơi, linh khí lóe lên, cọng cỏ đuôi chó trong nháy mắt trở nên cực kỳ dài, trói chặt mấy tên côn đồ lại trước khi chúng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vương Nhất Minh thấy thế vẫn chưa hả giận: "Đám nhóc các người già đầu hết rồi, bố mẹ các người có biết các người đang gây họa không? Cởi hết quần áo ra!"
Mấy tên côn đồ bị doạ choáng váng, run rẩy đến nói không nên lời, nhất là vẻ mặt nhìn Nhan Nhiễm như nhìn quái vật, thổi một hơi đã có dây thừng, đây là yêu quái gì thế!!
Nhan Nhiễm ghét bỏ: "Nhìn không cay mắt à?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play