Khi Tông Lan còn chưa kịp phản ứng thì một nhóm lớn điều tra viên mặc áo khoác trắng và đồng phục chiến đấu bó sát màu đen đã xông vào cửa siêu thị.
Nhóm người này được huấn luyện bài bản, nét mặt lạnh lùng, sẵn sàng ứng chiến.
Trong đó còn có một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng mà Tông Lan từng gặp, trên tay họ cầm các thiết bị kiểm tra khác nhau, sau khi vào lập tức lao tới cầm máu cho những người bị thương, động tác chuyên nghiệp, không run rẩy chút nào.
Lý do Tông Lan ấn tượng với nhóm nhân viên y tế này là bởi dù một số mặc đồ bảo hộ, một số mặc áo blouse trắng, một số đơn giản chỉ đi dép lê, nhưng tất cả đều toát lên một khí chất tinh anh khác biệt hoàn toàn so với bác sĩ bình thường.
Cậu đột nhiên hiểu ra điều này khi vô tình nhìn thấy một bác sĩ vén áo blouse trắng lên, phía dưới là những con dao găm và súng ống được buộc gọn gàng.
Ra là bác sĩ chiến đấu lúc nào cũng có thể rút súng, tiến hành siêu độ cho bệnh nhân! Thất lễ, thất lễ quá!
Trong lúc Tông Lan đang muốn xem kỹ các thao tác cụ thể của bác sĩ chiến đấu, Dư Chí Cường nhận mệnh lệnh qua tai nghe lập tức tiến lên trước một bước.
"Chào ông chủ Tông, chúng tôi có chút việc muốn hỏi anh."
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của đối phương, trong lòng Tông Lan chợt nảy sinh điềm xấu: "Chuyện gì vậy, là do sự cố nhiễm bẩn bất thường vừa rồi sao?"
Đừng nói là bắt cậu bồi thường đấy chứ? Không thể nào!
Tông Lan cảm thấy bản thân thật oan uổng.
ཞõ ཞàŋɠ là cậu bị hàng loạt cụ già rượt đuổi trong siêu thị, tên bạn trai cũ thì đứng ngoài hóng hớt xem cái kết của cậu, còn thêm dầu vào lửa nữa chứ. Cho dù là Bồ Tát cũng phải nổi giận mà thôi.
Tông Lan không có hứng thú trở thành Bồ Tát, nên cậu quyết định vứt chiếc xe đẩy ra rồi cầm lấy con dao phay trên giá đồ nhà bếp bên cạnh, hung hăng xông ra khỏi đám đông, truy tìm thủ phạm gây ra tất cả.
Đã không làm gì được tên L sau màn hình thì thôi, chẳng lẽ lại không thể đối phó với kẻ gây sự với mình trong siêu thị sao?
Trong đám đông các cụ già, tên nhuộm tóc vàng đeo mặt nạ quả thật rất dễ tìm.
Tông Lan nhớ lại động tác của nhân vật chính trong [Assassin's Creed], lợi dụng sự che chắn của đám đông, cậu cúi xuống, thành công áp sát sau lưng tên nhóc đó.
Ngay khi cậu cầm dao đứng dậy, vỗ vai tên nhóc đầy nghị lực kia và định bắt chước những lời lẽ gay gắt trong phim truyền hình thì cậu ta đột nhiên ngã thụp xuống.
Lúc đó Tông Lan rất bối rối.
Cậu mở điện thoại tra, trên mạng nói trường hợp này giống mấy kẻ giả vờ bị đâm rồi lăn ra ăn vạ.
"Nếu tôi nói, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc tỉnh dậy đã thấy họ như thế rồi, anh có tin không?"
Tông Lan thành thật nói: "Thậm chí tôi còn hô hấp nhân tạo cho tên tóc vàng đó, trong siêu thị có camera làm bằng chứng, tôi hoàn toàn vô tội, anh không thể xử oan cho người tốt được.”
Dư Chí Cường: "..."
Dư Chí Cường: "Anh hiểu nhầm rồi, chúng tôi tìm anh không phải vì chuyện này."
Thành thật mà nói, trước khi tới, Dư Chí Cường cũng nghi ngờ.
Sau đại họa vài chục năm, trên toàn cầu có rất nhiều người biến dị, nhưng người thức tỉnh được năng lực thanh tẩy lại rất hiếm hoi, tình huống mèo mù gặp cá rán như thế này làm sao có thể xảy ra ở Giang Châu chứ.
Hơn nữa, hôm qua khi đi đón Cảnh Ninh Manh, họ cũng đã gặp mặt nhau rồi.
Theo Dư Chí Cường, Tông Lan chỉ là một người bình thường không có gì đặc biệt, ngoại trừ ngoại hình cũng khá được ra thì không có gì đáng chú ý.
Nhưng tất cả điều đó đã hoàn toàn bị sụp đổ sau tình huống vừa rồi.
Thành viên ɬų đạơ ɧộı bị hạ gục hết, còn ai dám nói cậu ta là người bình thường?!
"Chuyện này giải thích hơi phức tạp, đội Điều tra đã sắp xếp chuyên viên khác để giải thích chi tiết cho anh, tôi chỉ là người dẫn đường mà thôi."
Dư Chí Cường biết rằng Giang Châu sắp thay đổi.
So với ɬų đạơ ɧộı, ງiá໐ phái Lột da hoàn toàn không cùng trình độ.
Căn cứ Giang Châu vốn không nên thu hút vị vua không có ngai vàng như ɬų đạơ ɧộı.
Deidara là đồ đệ của ɬų đạơ ɧộı. Cần biết, mỗi Hồng Y ɬų đạơ ɧộı có mười đồ đệ và một đại đồ đệ. Người Điều Khiển Rối đích thân phái Deidara tới, không ai biết ý đồ phía sau.
Cuối cùng ɬų đạơ ɧộı cũng muốn duỗi tay vào Liên minh Hoa Hạ hay là Giang Châu xuất hiện thứ gì khiến ɬų đạơ ɧộı chú ý. Dù là cái nào, cũng không phải tin tốt gì. Chỉ cần tiết lộ chút manh mối cũng có thể đón lấy một cơn bão máu, tai bay vạ gió.
Trong lúc nói chuyện, Dư Chí Cường lại liếc nhìn đồng hồ trên tay.
Phía trên vẫn không hiển thị điểm phóng xạ.
Điều này có nghĩa chàng trai tóc đen trước mặt vẫn là một người bình thường chính hiệu, ít nhất là theo phán đoán của thiết bị.
"... Tóm lại, chúng tôi không hề nghi ngờ anh."
Người bình thường đối đầu người biến dị cấp B, ai lại nghi ngờ người bình thường chứ?
Vả lại, chưa nói tới khả năng thanh tẩy hiếm hoi đáng ngờ ở người bình thường này, chỉ riêng việc hạ gục tội phạm truy nã nổi tiếng quốc tế, Trung tâm tiếp nhận cũng phải tặng cậu ta một bông hoa nhỏ màu đỏ. #𝖙y𝖙novel.com
Nghe đối phương nói vậy, Tông Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
Cậu đút điện thoại vào túi áo blouse, đang định đi theo Dư Chí Cường thì bỗng quay ngoắt lại khi đi được nửa đường, vội vàng quay lại kệ rồi đẩy xe đẩy hàng chạy về.
"Xin lỗi nha." Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của các điều tra viên, Tông Lan mỉm cười: "Tôi vẫn chưa mua đồ xong, phải thanh toán trước đã."
Nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp đồ, Dư Chí Cường cuối cùng cũng nhận ra nguyên nhân khiến anh ta cảm thấy không hợp lý trong suốt cuộc đối thoại.
Thông thường khi gặp sự cố nhiễm bẩn, người bình thường không nói đến việc sợ hãi hoảng loạn, ít nhất cũng lo lắng bất an, khó tránh việc tò mò hỏi điều tra viên đủ thứ.
Nhưng bác sĩ trẻ trước mặt này không hề có phản ứng gì kỳ lạ, thậm chí còn rảnh rỗi nhớ ra xe đẩy mua sắm của cậu ta.
"Hiện tại, ngoài anh ra thì tất cả mọi người trong siêu thị đều bị ảnh hưởng, kể cả nhân viên thu ngân."
Dư Chí Cường dừng lại một chút: "Thế này nhé, anh cứ để đồ lại đây, sau khi nhân viên siêu thị khác tới làm bản tường trình, chúng tôi sẽ giao về nhà cho anh."
Tông Lan cũng không từ chối: "Thế thì cảm ơn mọi người nhiều."
Họ đi ngược lại với dòng người điều tra viên đang hối hả chạy vào bên trong siêu thị.
Trước cửa, Liễu Quốc An đang chỉ huy điều tra viên chống gậy đi tới: "Chắc cậu là Tông Lan phải không?"
ཞõ ཞàŋɠ là một câu hỏi, nhưng giọng nói thì rất khẳng định.
Tông Lan gật đầu.
Cậu không hiểu tại sao ông cụ tràn đầy tinh thần có nét mặt từ tốn hiền hậu này lại cười rất tươi khi nhìn cậu, mặt nhăn nheo thành từng nếp.
Đưa tay không đánh mặt cười. Thái độ của đối phương ཞõ ཞàŋɠ rất thân thiện.
"Người bình thường... không có phóng xạ..."
"Theo hồ sơ, người này từng nhiều lần tiếp xúc phóng xạ nguy hiểm..."
"Tâm trạng rất ổn định, không dấu hiệu tán loạn hay dị hóa..."
Nghe xong đánh giá từ trong tai nghe, Liễu Quốc An vịn gậy, nụ cười không thay đổi: "Chuyện là thế này, tôi là Giám đốc của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu, hôm nay sự cố nhiễm bẩn này ảnh hưởng khá lớn."
"Là nhân chứng duy nhất tại hiện trường, có lẽ sẽ phải phiền cậu đi cùng chúng tôi một chuyến, vừa làm bản tường trình, vừa tiện thể kiểm tra sức khỏe chi tiết."
Làm bản tường trình chỉ là cái cớ, mục tiêu thực sự vẫn là kiểm tra sức khỏe.
Hai sự cố, một là ác đọa cấp C, một là ô nhiễm cấp B, đều được giải quyết một cách ngoạn mục, không thể chỉ là trùng hợp tình cờ.
Các viên hậu cần của đội Điều tra đều nhất trí cho rằng vấn đề nằm ở chàng trai trẻ này. Thành viên của bộ phận Y tế thì càng háo hức, chỉ chờ ông Giám đốc đưa người về rồi lấy máu làm xét nghiệm.
Tông Lan chìm vào suy nghĩ.
Thời buổi này khám sức khỏe toàn diện không rẻ, với nguồn lực y tế và dân số như thế này thì muốn kiểm tra sức khỏe phải xếp lốt trước mấy tháng ở bệnh viện trung tâm Giang Châu.
Dù sao cậu cũng đã hứa với Cảnh Ninh Manh sẽ tới Trung tâm tiếp kiểm tra, còn có thể đi nhờ xe.
Tính ra có thể tiết kiệm được gần bốn con số, cán cân trong lòng Tông Lan lập tức nghiêng về một bên.
"Được thôi." Cậu vui vẻ đồng ý.
Trong túi, L bỗng gửi tới tin nhắn mới.
[Em yêu, ham rẻ sẽ khiến em đưa ra quyết định sai lầm đấy.]
[Nếu em không muốn bị bắt đi làm nghiên cứu mẫu vật, tôi khuyên em nên đi theo suy đoán của họ, dĩ nhiên, đây chỉ là lời khuyên nhỏ, em cũng có thể chọn không nghe.]
...
Không lâu sau, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Tông Lan đẩy cửa kính bước vào căn cứ y tế.
Trên đường đi cậu thực sự cảm nhận được kỹ năng lái xe phi cơ của các điều tra viên. Hơn nữa vừa mới ăn no nê, không nôn ra là vì trong bụng không còn gì để nôn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cậu bị choáng và nôn nao.
Tuy nhiên, các điều tra viên Trung tâm tiếp nhận thực sự quá nhiệt tình với cậu, giống như đối xử với một món đồ sứ quý giá, nếu đây mà là thời cổ đại thì giống như ba ngàn quân thần và ba ngàn thái giám hộ tống hoàng đế đi du ngoạn, dọc đường được phục vụ chu đáo, chỉ thiếu điều không nâng chân cậu rồi đưa thẳng vào bộ phận Y tế mà thôi.
Tiếp đến là thành viên bộ phận Y tế, không chỉ nhiệt tình tiếp cận mà còn ân cần hỏi han sức khỏe, khiến người ta cảm nhận được sự an toàn như ở nhà.
"Anh muốn uống gì không?"
Tông Lan sờ bụng mình: "Có cocacola thì tốt, Coca Cola, không phải Pepsi."
Toàn bộ bộ phận Y tế thuộc Đảng Pepsi và ghét nhất Đảng Coca-Cola, có lúc khẩu hiệu dán trên cửa là Đảng Coca-Cola, Cút ra ngoài.
Nhưng nghe yêu cầu của Tông Lan, gương mặt họ không hề đổi sắc, mười phút sau đã có một lon Cocacola mát lạnh được đặt trước mặt cậu, trên đó vẫn còn nguyên tag của cửa tiệm tạp hóa.
Không biết có phải ảo giác không, Tông Lan cảm thấy ánh mắt những người này nhìn cậu giống như đang nhìn chuột bạch thí nghiệm.
Cũng có thể là gà mái đẻ trứng vàng.
Ban đầu Tông Lan cứ nghĩ rằng kiểm tra sức khỏe cần rất nhiều thời gian, không ngờ cậu chỉ vào hiến máu, chụp vài tấm phim, làm vài bài trắc nghiệm tâm lý rồi đứng vài phút trên vài thiết bị trông rất cao cấp. Cuối cùng trong sự chờ đợi nín thở của mọi người, cậu tiếp xúc với vài thứ đóng kín trong hộp chứa.
Bước cuối cùng này mất nhiều thời gian nhất, liên tục thử nghiệm ba lần. Trong quá trình này, một bác sĩ mặc áo giáp đầy đủ, tay cầm tờ giấy ghi chép liên tục hỏi cậu: "Có cảm thấy khó chịu gì không?"
Tông Lan trả lời thật: "Không."
Thực ra hơi giống cảm giác ăn tráng miệng sau bữa, nhưng cậu không nói.
Chính vì thế, chưa đầy hai tiếng cậu đã được thả ra ngoài.
"Bốp bốp bốp bốp bốp…”
Khi cậu bước ra ngoài, đám đông bên ngoài vốn đang chen chúc đồng loạt vỗ tay. Thậm chí còn có người lấy khăn tay từ túi ra, mắt đỏ hoe ôm vai đồng nghiệp bên cạnh hò hét sung sướng. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Từ tận đáy lòng, Tông Lan cảm thấy rất hoang đường.
Cảnh tượng này không khỏi khiến cậu hoài nghi không biết bản thân vừa trải qua kiểm tra sức khỏe hay vừa cứu thế giới bằng Gundam nữa.
Giữa đám người là một bác sĩ áo blouse trắng và ông lão Giám đốc.
Sắc mặt hai người này khác nhau hoàn toàn, một người rất đỗi vui mừng, người còn lại thì nhìn cậu với ánh mắt đầy phức tạp. Nhưng điểm chung là ánh mắt nhìn cậu giống như nhìn bảo vật hiếm quý, ngôi sao tương lai, tràn ngập kỳ vọng nồng nhiệt.
"Mất ba tiếng mới có kết quả, cậu có muốn chờ không?"
"Vừa rồi có y tá nói có thể xem kết quả kiểm tra trên điện thoại, tôi sẽ không chờ ở đây."
Tông Lan hỏi: "Bây giờ phải đi làm bản tường trình phải không, Giám đốc?"
Cậu rất bình tĩnh, không hề lộ vẻ hồi hộp.
"Không cần, việc bản tường trình tạm gác lại, không quan trọng."
Liễu Quốc An lắc đầu, "Chúng tôi tìm cậu tới chủ yếu vẫn là để xác nhận một chuyện."
Ông lão tinh anh chăm chú nhìn chàng trai tóc đen, tràn đầy hy vọng mở miệng: "Gần đây cậu có phát hiện ra những thay đổi nào ở bản thân mình không?"
Trong lòng Tông Lan dâng lên một cảm giác vỡ lẽ.
Thực tế, mười phút trước khi thấy bụng mình trống rỗng trên phim chụp, cuối cùng cậu mới chắc chắn.
Đêm qua, trong quá trình phẫu thuật, cậu cảm thấy cơn đói bất ngờ dâng lên vô cớ, thậm chí còn cảm thấy chóng mặt, đứng không vững. Tông Lan nhớ rất ཞõ ཞàŋɠ, khoảnh khắc cậu đưa dao mổ vào vết thương của ác đọa, máu đen đặc bắn tung tóe lên đầu ngón tay, cơn đói của cậu cũng đột ngột biến mất như lúc nó xuất hiện.
Không phải tình cờ. Sáng hôm nay, cậu bị một đám đông đuổi theo trong siêu thị, quá trình chạy trốn cũng lại cảm nhận được cơn đói quen thuộc, chỉ là không dữ dội. Tiếp đó, ngay khi cậu tiếp xúc với tên tóc vàng, cơn đói lại bị cảm no căng thay thế.
Tất cả đều có manh mối.