Buổi sáng tinh mơ, bầu trời tỏa ánh sáng rực rỡ.

Ánh thái dương ló dạng từ chân trời, trải ánh sáng rực rỡ khắp mặt đất.

Buổi sáng ở căn cứ thành phố Giang Châu vừa bắt đầu, tiếng chim hót rộn rã vang lên.

Trong thời gian xảy ra đại họa, tia cực mạnh từ vũ trụ gần như đã thay đổi toàn bộ cấu trúc Trái Đất.

Động vật, thực vật đều xuất hiện các biến dị khác nhau, mang lại lợi ích đồng thời cũng mang theo sự ô nhiễm không thể ngăn chặn được.

Sau vài chục năm, cục diện Trái Đất ngày nay đã không còn giống như đầu thế kỷ 21, mà tồn tại dưới hình thức liên minh bảy châu lục. So với trước khi xảy ra đại họa thì quả thực có thể nói là thay đổi vạn lần.

Còn hơn một tiếng nữa là đến giờ làm việc của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu, không ít điều tra viên đang chạy bộ tập thể dục sáng ở vườn trước tòa nhà ký túc xá nhân viên.

Mấy chiếc xe bọc thép chiến đấu màu đen từ nhà xe chạy ra, lăn qua tấm thép dày rồi phóng về phía xa.

"Mới sáng sớm mà đội Điều tra đã có việc rồi à?"

Có điều tra viên chú ý đến cảnh này, vừa chạy vừa trò chuyện: "Không uổng công Trung tâm tiếp nhận gọi đội Điều tra chúng ta là bộ phận 007 làm việc quanh năm không nghỉ, cường độ làm việc đúng là đáng kinh ngạc."

"Mặc dù là tuyến đầu, nhưng đội Điều tra được đãi ngộ thực sự rất tốt, nhà ăn còn được thêm đùi gà miễn phí. "

"Đúng vậy, ngoại trừ tai nạn lao động thường xuyên thì một năm kiếm được gấp mấy lần đội Hậu cần, còn có trợ cấp mua nhà và phúc lợi cao hơn rất nhiều. Không lạ gì tất cả đều khuyến khích chúng ta đi làm ở đội Điều tra rồi sau này về hưu thì đi làm ở bộ phận khác."

"Nếu không phải tôi đã lớn tuổi, sắp nghỉ hưu rồi, tôi cũng muốn sang bộ phận đấy làm thêm hai năm nữa."

Đang hào hứng trò chuyện, bọn họ bỗng nghe một tiếng đập cánh bất ngờ, tất cả đều dừng lại.

Ngẩng đầu lên nhìn, một chiếc trực thăng vũ trang đầy đủ đang từ từ cất cánh từ sân bay trực thăng tầng cao nhất của Trung tâm tiếp nhận, trên thân máy bay khắc ngôi sao năm cánh, cánh quạt phản chiếu ánh bình minh lóa mắt.

"Sáng sớm mà Ban Chỉ huy đã điều động cả trực thăng à?" Mọi người vô cùng bất ngờ: "Nɦịệლ ҩụ gì mà cấp bậc cao thế nhỉ, phải để lãnh đạo chúng ta trực tiếp thi hành nữa vậy?"

Không chỉ trực thăng, nếu lúc này có người nhìn xuống mặt đất, sẽ có thể thấy đội quân trú phòng Trung tâm tiếp nhận Giang Châu xuất quân. Dọc theo con đường là những chiếc mô tô vũ trang, còn có cả một hàng xe bọc thép quân dụng, gần như đã trang bị đầy đủ theo quy mô khẩn cấp thời chiến. #𝖙y𝖙novel.com

Điều tra viên lão làng khâm phục: "Bao nhiêu năm ở Trung tâm tiếp nhận, trừ khi có đoàn công tác của Hội nghị Tiêm Đỉnh đến thanh tra dọn dẹp ra thì đây là lần đầu tôi thấy thế trận như thế này đấy."

Với quy mô lớn như vậy, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.

...

Lúc này, trong khoang máy bay trực thăng.

Một ông già với vẻ mặt nghiêm túc đang chống gậy ngồi bên trong.

Xa hơn nữa là tòa tháp bạc lấp lánh sáng bóng dưới ánh nắng đứng hiên ngang trên đường chân trời.

Âm thanh máy móc của trí tuệ nhân tạo vang lên trong khoang máy bay.

"Điểm đến đã được thiết lập, khoảng cách theo đường thẳng đến đích là khoảng hai mươi lăm phút."

Phía sau ông lão là một vài điều tra viên của đội Hậu cần cầm máy liên lạc trên tay, một số đang liên lạc với đội Hậu cần, một số khác đeo tai nghe và đang thầm nói gì đó.

“Giám đốc, đã có báo cáo rồi, mời ngài xem ạ.”

Theo lý thuyết, âm thanh cánh quạt của trực thăng sẽ khiến khoang máy bay ồn ào, thậm chí cần dùng vô tuyến điện để giao tiếp. Nhưng chiếc trực thăng vũ trang này lại khác, sau khi được Phòng Công nghiệp Quân sự của Trung tâm tiếp nhận cải tiến, bên trong được phủ một lớp vật liệu cách âm mới, độ cách âm thậm chí còn vượt trội hơn máy bay.

Ông lão được gọi là "Giám đốc" nhận lấy máy liên lạc, lấy cặp kính gập từ ngực ra rồi đưa màn hình ra xa vài phân, đọc chậm rãi từng chữ một như đang đọc báo.

Trong lúc đọc, vẻ mặt hài lòng của ông Giám đốc càng lúc càng rõ.

"Tốt, tốt, tốt lắm!"

Ông liên tục nói ba từ tốt, hơi thở khó nhọc: "Thật sự là điều kỳ diệu!"

Ngay cả trên máy bay trực thăng, Liễu Quốc An cũng không ngồi yên được nữa, ông tháo dây an toàn đứng dậy rồi hớn hở xoay mấy vòng tại chỗ, giống như đột nhiên trẻ lại vài chục tuổi.

"Chưa từng có, chưa có tiền lệ, chưa từng nghe qua, chưa từng thấy."

Liễu Quốc An vịn gậy: "Giang Châu của chúng ta, có thể đã thức tỉnh một người biến dị có khả năng Thanh tẩy đặc biệt!"

Về bản chất, ác đọa không thể tự biến thành người bình thường, cộng thêm nguồn nhiễm bẩn biến mất, rất có thể đóng vai trò kích hoạt sự biến dị. Vì vậy đội Điều tra mới dám suy đoán táo bạo như vậy.

Dựa trên lời khai của người biến dị cấp C Cảnh Ninh Manh, họ nhanh chóng xác định mục tiêu là ông chủ Phòng khám ŧâɷ ŧɦần họ Tông.

Dẫu sao thì, số 4 từ đầu đến cuối chỉ tiếp xúc với hai người. Chưa kể Cảnh Ninh Manh còn đề cập đến việc vị bác sĩ này thực sự đã dùng dao mổ và búa sắt để chiến đấu và chiến thắng một ác đọa cấp C.

Người bình thường, chiến đấu với ác đọa cấp C lại còn thắng nữa? Ai tin chứ!

Mặc dù Cảnh Ninh Manh đã liên tục nhấn mạnh rằng đồng hồ không phát hiện ra sự tồn tại của người biến dị và vị bác sĩ đó chỉ là người bình thường, nhưng Trung tâm tiếp nhận vẫn không bỏ qua hy vọng mong manh này.

Giả sử phản ứng biến dị thức tỉnh có chậm hơn, nguồn ô nhiễm phóng xạ quá mạnh dẫn đến tốc độ thức tỉnh chậm lại, đồng hồ kiểm tra hỏng thì sao?

Không phải người biến dị nào cũng có khả năng thức tỉnh năng lực đặc biệt, trong đó hệ Thanh tẩy càng hiếm.

Chỉ cần thêm được một người cũng là phúc lợi cho xã hội loài người.

Cách đây mười phút, trong khi chính chủ hoàn toàn không hay biết, tập hồ sơ in tên Tông Lan đã được trích xuất từ cơ sở dữ liệu công dân và đưa lên bàn làm việc của nhân vật tai to mặt lớn tại Trung tâm tiếp nhận.

Thậm chí cả ông Giám đốc già cũng bị giật mình, bỏ bữa sáng, cũng phải đi theo đoàn quân tới xem thử.

"Đồng hồ sử dụng công nghệ tiên tiến nhất nên rất khó có khả năng bị trục trặc. Cũng có thể do thể chất cá nhân, không thể vội vàng kết luận." Điều tra viên đẩy gọng kính lên.

Liễu Quốc An xua tay: "Vậy nguồn nhiễm bẩn làm sao có thể biến mất không có lý do chứ!"

"Lần này thì Trung tâm chúng ta rốt cuộc đã có thể ngẩng cao đầu. Quỹ Sinh Mệnh không phải đang cử người tới, muốn tiếp quản bệnh nhân phẫu thuật tối qua sao? Cứ để họ chờ đấy!"

"Quỹ Sinh Mệnh chỉ biết nghiên cứu, bọn man rợ kia hoàn toàn không biết trân trọng đội kỵ sĩ, lãng phí tài nguyên thiên nhiên! Nếu thực sự xuất hiện một người thuộc hệ Thanh tẩy thì chúng ta nhất định phải đuổi kịp trước, chiếm lấy nhân tài này." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Các điều tra viên liếc nhìn nhau, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ giống như nhau.

Ngài Giám đốc à, việc này còn chưa ཞõ ཞàŋɠ một chút nào đâu.

Trong lúc Giám đốc đang háo hức và vội vã chỉ đạo các điều tra viên phong tỏa tin tức, tìm cách hái được trái đầu mùa thì giọng nói của Abel đột nhiên vang lên trong khoang máy bay.

"Ba phút trước đã nhận được báo cáo. Mục tiêu đã gọi điện đến trung tâm tiếp nhận và báo cáo tội phạm."

"Tại siêu thị Hảo Vận Lai, nằm ở 257 đường Hoàn Hồ phía nam của Giang Châu đã xảy ra sự cố ô nhiễm bất thường. Theo ước tính sơ bộ, phạm vi dao động có thể lên tới cấp B."

Cấp B?

Lúc này tất cả mọi người trong khoang máy bay đều không ngồi yên được nữa.

"Sao bỗng dưng lại xuất hiện nhiễm bẩn cấp B?"

Năm nay bên trong thành phố Giang Châu chưa từng xảy ra sự cố nhiễm bẩn bất thường mức độ cao như vậy.

Người báo cáo lại chính là mục tiêu của họ lần này.

Nói cách khác, đã báo cáo thì mục tiêu chắc chắn đang ở hiện trường.

Liễu Quốc An lo lắng vỗ đùi một cái: "Nhanh chóng kết nối về trụ sở, bảo họ huy động thêm người, phái đội tiền phương đi! Phát động báo động đỏ cấp B, bảo vệ nhân vật mục tiêu, không thể để nhiễm bẩn bất thường lan rộng!"

"Tăng thêm mã lực cho trực thăng đi, tìm sân đỗ gần nhất!"

Nói được một lửa, ông lại bỗng thay đổi: "Đợi đã, khỏi cần tìm sân đáp làm gì nữa, bay thẳng lên trên không trung của tòa nhà rồi thả thang dây xuống!"

Các mệnh lệnh được trí tuệ nhân tạo xử lý từng câu một, truyền đi một cách có trật tự.

Đồng thời, trong chiếc xe bọc thép cách trực thăng vũ trang tám trăm mét dưới mặt đất, Dư Chí Cường ngồi ghế phó lái nhấn nút tai nghe: "Đã rõ!"

Anh ta lập tức ra lệnh: "Tất cả chuẩn bị tăng tốc, một phút nữa vào trạng thái chiến đấu!"

"Phát hiện một vụ tai nạn giao thông trên cầu vượt cách đoàn xe một nghìn hai trăm mét, xe cộ lưu thông chậm, ước tính thời gian di chuyển là ba mươi lăm phút."

Quả nhiên, khi đoàn xe vượt qua một khúc cua, trên đường đột nhiên nhiều xe cộ hơn và tốc độ bắt đầu giảm dần.

Dư Chí Cường bực bội tặc lưỡi một tiếng: "Cho người phía sau điều động một chiếc mô tô qua đây."

Nói xong, anh ta cởi chiếc áo khoác màu trắng để lộ lớp cơ bắp mỏng manh và bộ đồ chiến đấu bó sát màu đen bên trong. Chiếc dao găm được nhét bên thắt lưng, anh ta nắm lấy thanh vịn trên mui xe rồi liếc nhìn gương chiếu hậu và đạp mạnh cửa xe ra.

Đằng sau chiếc xe địa hình, một chiếc mô tô màu đen vàng xuất hiện như một bóng ma.

Ngay khi chiếc xe mô tô chạy đến bên cạnh xe việt dã có gắn vũ trang, Dư Chí Cường lập tức nhảy ra ngoài như một con báo, dáng người nhanh nhẹn thoăn thoắt rồi xoay người ngồi xuống ghế sau mô tô.

Trong khi đó, điều tra viên lái mô tô từ trước đã buông tay lái, dịch ra khỏi người anh ta và đáp lên nóc xe việt dã nhờ vào phản lực ổn định. Lộn người xuống, người này ngồi vào ghế phó lái mà Dư Chí Cường ngồi trước đó và đóng cửa xe lại.

Toàn bộ cảnh này như một màn hành động trong phim điện ảnh Hồng Kông, diễn ra chớp nhoáng trong nháy mắt, khiến các tài xế xe thường xung quanh há hốc mồm.

Động tác của hai người rất nhanh gọn, ăn ý đến nỗi giống như đã tập luyện cùng nhau hàng ngàn lần.

Nhưng thực tế đây là lần đầu tiên, thậm chí giao tiếp cũng chỉ là nhất thời. Toàn bộ dựa vào phản xạ siêu nhân và sức bền thay da đổi thịt của người biến dị sau khi biến đổi, nhờ thế mới có thể dễ dàng hoàn thành động tác phi thường mà người bình thường nhìn vào khó có thể tưởng tượng.

"Trời ơi, đây là người biến dị ư?"

Cho đến khi chiếc mô tô như lưỡi dao xẹt qua dòng xe gần như tê liệt trên cầu vượt, xé đôi hai làn xe, gầm rú lao về phía xa mất hút, họ mới giật mình tỉnh lại rồi cầm điện thoại lên quay chụp điên cuồng.

...

Dư Chí Cường băng qua dòng xe cộ một cách điêu luyện.

Thành phố Giang Châu rất lớn, xe cộ đông đúc nên việc tắc đường xảy ra rất thường xuyên.

Trong tình huống này, có thể lái một chiếc mô tô linh hoạt là điều rất đáng ghen tị, nhiều tài xế xe hơi nhìn theo chiếc mô tô lao nhanh qua mà đầy hâm mộ.

Vượt qua cầu vượt một cách ngoạn mục, Dư Chí Cường kéo kính râm chắn gió xuống.

"Abel, tìm đường đi ngắn nhất."

Trong tai nghe vang lên một giọng nói máy móc: "Đang tính toán đường đi ngắn nhất… Mục tiêu cách đây khoảng hai mươi cây số, nếu không tính đến việc ăn phạt, thời gian dự tính ngắn nhất là mười phút."

"Nhanh thế à?" Dư Chí Cường nhíu mày: "Chiếc mô tô này do Phòng Công nghiệp Quân sự sản xuất phải không, đã bị bọn thiên tài có những ý tưởng quái gở kia cải tiến rồi, tôi có dự cảm không lành..."

"Đúng rồi, tôi nhớ chiếc mô tô này có tính năng dẫn đường tự động? Abel, chuẩn bị nhập dữ liệu."

"Abel nhận lệnh. Đã thiết lập điểm đến. Lưu ý, Hắc Diệm đang mở chế độ tăng tốc."

Anh ta quyết tử với số phận vặn ga mô tô đến cực hạn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play