…
Không biết có phải là do lời cầu nguyện tha thiết của Tông Lan có tác dụng hay không mà chẳng bao lâu sau, ở cuối làn mưa bão dữ dội, đột nhiên thoáng xuất hiện một bóng người.
Hoặc chính xác hơn là hai bóng người, vì một trong hai người đã mất đi khả năng di chuyển, chỉ có thể để người còn lại khiêng trên vai.
Nhưng tình trạng của người đang đứng cũng không tốt cho lắm, áo khoác không rõ đã đi đâu, toàn thân trên dưới ướt đẫm máu.
Dòng máu nhức mắt nhỏ thành từng giọt chảy xuống từ cơ thể họ, rồi bị dòng nước mưa xóa nhòa vô tung vô tích.
Dù vậy, người đang đứng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, bước đi loạng choạng, nhếch nhác về phía này.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, những hạt mưa rơi xuống lộp độp như gai nhọn.
Trong khu ngoại ô hoang tàn vắng lặng, chỉ có một nơi lóe lên ánh sáng, dẫn lối cho những chú dê con yếu ớt lạc đường.
“Rầm!”
Đang cuộn tròn trên sofa, Tông Lan bị tiếng động bất ngờ làm cho giật nảy mình.
Cậu quay đầu lại nhìn, thấy trên cánh cửa kính mờ ảo vì hơi nước bỗng xuất hiện một dấu tay đầy máu.
Ở nơi này xa xôi hẻo lánh còn không nhìn thấy được làng xóm hay tiệm tạp hóa, người bình thường nhìn thấy cảnh này có lẽ đã sợ tới mức hồn phi phách tán, nhưng lòng dạ Tông Lan lại đầy hứng khởi, nhảy tót khỏi sofa chạy tới.
Gì thế này, có khách rồi!
Đây là lần đầu tiên trong bảy ngày qua đó! Thật không uổng công hai ngày nay cậu phải đi khắp xóm dán tờ quảng cáo viết tay lên cột điện.
Có vẻ vẫn có tác dụng.
Lúc đi ra ngoài, Tông Lan còn không quên cầm theo chiếc áo blouse trắng treo bên cạnh và nhanh chóng cài khuy cúc áo, mặt mũi hớn hở, cùng với nụ cười lịch sự nhất, cậu đẩy cửa kính ra.
"Xin chào, hai anh bị thần kinh đúng không ạ?"
?
Cảnh Ninh Manh đứng trước cửa vô thức lùi lại một bước.
Ánh mắt sắc bén của cô ấy lướt qua người bác sĩ trẻ tuổi ཞõ ཞàŋɠ vừa mặc khoác áo blouse trắng, đôi mắt sáng rỡ, đang hớn hở nhìn cô cười tít mắt.
Một tia chớp lóe lên, làm bóng dáng gầy guộc và nụ cười kì lạ của cậu càng thêm rùng rợn.
Là người bình thường hay người biến dị?
Được che phủ bởi lớp quần áo, bàn tay cầm dao găm của người phụ nữ lập tức siết chặt.
Một giây sau, khi đồng hồ báo không có người biến dị xung quanh, Cảnh Ninh Manh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Xin chào, cô cần giúp đỡ gì không?”
Thấy cô gái người đầy máu me không phản ứng, Tông Lan kiên nhẫn lặp lại lời chào.
Nhờ vào kiến thức y khoa được ôn tập gấp rút và nuốt vội những ngày qua, cậu cũng có thể nhận ra hai người này bị thương rất nặng, trong đó có một người đang hôn mê sâu, mắt trắng dã, hơi thở yếu ớt.
Nếu không được cứu chữa kịp thời, chỉ sợ sẽ không qua khỏi.
Mặc dù bản thân cậu mở phòng khám, nhưng phòng khám ŧâɷ ŧɦần và phòng khám thông thường vẫn có sự khác biệt to lớn.
Vì chưa từng thực chiến qua bao giờ, Tông Lan có hơi lúng túng.
Sau khi xác định đối phương chỉ là người bình thường, Cảnh Ninh Manh mới bước ra từ trong màn mưa.
“Làm phiền cậu rồi.” Giọng nữ khàn khàn nói: “Tôi không sao, tất cả đều là máu của anh ấy, anh ấy bị trúng đạn, cần được phẫu thuật gấp. Ở đây có trang thiết bị dụng cụ y tế khẩn cấp không?”
“Vào đây đi, đặt anh ấy lên bàn phẫu thuật.”
Dù sao cũng không thể đứng nhìn người chết mà không cứu được.
Tông Lan muốn giúp đỡ một tay, không ngờ đối phương hoàn toàn không hiểu ý cậu mà cứ thế khiêng thẳng người kia vào trong.
Cậu xoa mũi: “Chờ chút, tôi đi chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.”
Nhìn bóng lưng áo blouse trắng khuất dạng, bờ lưng cứng đờ của Cảnh Ninh Manh cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.
Nhưng không phải là cô hoàn toàn thả lỏng.
Ánh mắt cô lướt qua khắp phòng khám tồi tàn như chim ưng, từ đầu đến cuối không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Đây là một phòng khám bệnh ŧâɷ ŧɦần.
Trên thực tế, nếu không phải bất đắc dĩ, Cảnh Ninh Manh cũng sẽ không chọn bước chân vào đây.
Khi vừa bước vào, cô chưa kịp nhận ra rằng, bàn phẫu thuật và phòng khách chỉ cách nhau một tấm rèm cửa cuốn tả tơi, bên trong đồ đạc điện tử đều đã rất cũ kỹ. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đặc biệt là cái TV kia, nó thậm chí còn là loại lỗi thời cách đây hơn mười năm.
Đầu tiên, môi trường vô trùng ở đây không thể đảm bảo.
Nhưng trong trường hợp khẩn cấp thì đành phải chấp nhận, không thể yêu cầu quá nhiều.
Nơi bác sĩ trẻ tuổi kia vừa mới rời đi, dường như là một cầu thang u tối, không biết dẫn tới đâu, đường đi tối om không có đèn. Rất giống kiểu nhà ống cũ kỹ của những thế kỷ trước. Bất cứ lúc nào cũng có thể dựng máy quay phim kinh dị giật gân được luôn.
Cách đó không xa, trong bồn rửa bát có vài chiếc đĩa dơ bẩn đang xếp chồng ngổn ngang.
Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, dường như có một bóng đỏ huyền bí đang dâng lên.
Khi thoáng nhìn nơi đó, Cảnh Ninh Manh cảm giác như đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, cô nhẹ nhàng vọt tới giống như mèo và dùng đầu ngón tay chạm vào chất lỏng đáng sợ trên đó.
"..."
Một lúc sau, cô chìm vào im lặng.
Cảm giác sền sệt này... là sốt cà chua chứ không phải máu.
“Chỉ mới thất bại một Nɦịệლ ҩụ mà đã mất khả năng phân biệt cơ bản rồi sao?”
Cảnh Ninh Manh yên lặng tự kiểm điểm ở trong lòng, rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ.
Sau khi xác định phòng khám đầy nghi vấn này hiện tại không có mối đe dọa, cô bèn quay lại bên bàn phẫu thuật rồi nhấn vào tai nghe của mình.
“Gọi trung tâm chỉ huy, tôi là tổ trưởng tổ C - Cảnh Ninh Manh.”
“Nɦịệლ ҩụ chống lại ງiá໐ phái Lột Da thất bại, Nɦịệლ ҩụ đang thực hiện đến giai đoạn hai thì bị phục kích tấn công, các thành viên trong nhóm đã tách khỏi nhau, một số thương vong tại chỗ, số còn lại không rõ tung tích.”
Nhìn người nằm trên bàn phẫu thuật đầy máu và chìm vào hôn mê, cô hít một hơi thật sâu: “Hiện tại tôi đang ở cùng thành viên số 4, anh ấy bị thương rất nặng, có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.”
Giọng Cảnh Ninh Manh khàn khàn, như cát mài trên giấy: “Anh ấy sắp ngừng thở rồi...”
Trong thâm tâm cô hiểu rõ, từ khu trung tâm tiếp nhận ở thành phố Giang Châu đến đây sẽ phải mất tới vài chục phút dù có sử dụng tới trực thăng. Chưa tính lượt đi lượt về, sợ rằng số 4 sẽ không thể cầm cự nổi đến khi đó.
Chính vì nguyên nhân này, cô mới xông vào bệnh viện ŧâɷ ŧɦần với hy vọng còn nước còn tát.
Với tình trạng chảy máu quá nhiều như vậy, nếu không phải thể chất người biến dị tốt hơn thì e là đã chết giữa đường vì mất máu quá nhiều rồi.
Nghe được tiếng mưa dữ dội bên ngoài, Cảnh Ninh Manh hít một hơi sâu.
“Tôi đã tìm được môi trường y tế tạm thời, chuẩn bị tiến hành điều trị. Vị trí định vị vệ tinh đã có tọa độ cụ thể, yêu cầu trung tâm hỗ trợ nhanh chóng, báo cáo hết.”
...
Một bên khác, Tông Lan nhìn các dụng cụ phẫu thuật trước mặt, hơi có chút bối rối.
ཞõ ཞàŋɠ trước khi mất trí nhớ mình là bác sĩ, nếu không thì đã không mở phòng khám ở đây.
Bác sĩ cũng có nhiều loại, mở phòng khám ŧâɷ ŧɦần, chắc chắn là bác sĩ ŧâɷ ŧɦần.
Nhờ mất trí nhớ, những ngày qua Tông Lan chỉ có thể dùng trí nhớ siêu phàm của mình để học lại một đống kiến thức cơ bản của bác sĩ ŧâɷ ŧɦần. Cậu có thể ngồi tư vấn tâm lý, kê đơn thuốc thông thường, nhưng yêu cầu cậu cầm dụng cụ phẫu thuật để thực hiện... Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay cậu khử trùng dụng cụ phẫu thuật là để bắt một con chuột đem giải phẫu.
Giờ lại gặp phải một người sống sờ sờ.
"Ca phẫu thuật lấy đạn ra có vẻ không khó lắm nhỉ?" Cậu suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù Tông Lan thực sự rất muốn kiếm một khoản tiền lớn từ bệnh nhân duy nhất trong bảy ngày qua, nhưng yêu cầu cậu đột ngột phẫu thuật cho một bệnh nhân hấp hối sắp chết, lương tâm vẫn hơi day dứt.
Mặc dù sau khi tỉnh dậy, cậu không tìm thấy giấy phép kinh doanh của mình trong phòng khám, từng nghi ngờ trước khi mất trí nhớ có phải mình điều hành phòng khám chui chuyên cấp giấy chứng nhận bệnh ŧâɷ ŧɦần giả hay không.
Nhưng trơ mắt nhìn một sinh mạng đang dần tan biến, bỏ mặc không cứu, dường như không tốt lắm.
Trên mạng đã nói, giúp đỡ người khác là quy tắc cơ bản của làm người.
Vì đã định phải học cách làm người, nên bước đi đầu tiên này cậu phải làm được.
Đúng lúc Tông Lan thở dài, định bê dĩa dụng cụ ra ngoài, thử cầm máu cho bệnh nhân trước thì màn hình điện thoại đặt trên bàn bỗng sáng lên.
Giao diện trống rỗng của phần mềm nhắn tin bắt đầu liên tục hiện lên các bong bóng chat chit.
Từ một người bạn mạng mà cậu không hề có ấn tượng.
Ảnh đại diện là một con mèo đen mắt đỏ, biệt danh là người yêu cũ.
[Đừng nghĩ nữa, nếu em không ra ngoài ngay bây giờ, cô gái bên ngoài sẽ đi vào đấy.]
[Cho phép tôi nhắc nhở em một câu, cô ta không phải là người tốt đâu. Ngay cả khi bị thương nặng, cô ta vẫn có thể dễ dàng hạ gục năm người như em đấy, dù sao em cũng chỉ là một kẻ yếu ớt, đúng nghĩa chiến binh cấp 5.]
[Sẵn tiện nhắc luôn, người nửa chết nửa sống trên bàn phẫu thuật dường như là vật chủ được một ງiá໐ phái bí mật lựa chọn. Nếu không muốn gặp rắc rối, tôi khuyên em nên ném hắn ta ra ngoài. Tất nhiên, nếu muốn cứu hắn ta, có thể cho hắn ta uống máu tươi của con người, tin tôi đi, liệu pháp này có hiệu quả hồi sinh nhanh, hắn ta chắc chắn sẽ hưng phấn mà bật dậy ngay đấy. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà!]
[Bây giờ chắc em đang suy nghĩ: tôi là ai? Đương nhiên rồi, đây là thông tin có thể chia sẻ, tôi chỉ là một người yêu cũ bình thường thôi.]
[Còn nữa, tình yêu ơi, em không phải bác sĩ ŧâɷ ŧɦần đâu, em là pháp y đấy ^_^]