Ngày hôm sau, Tông Lan bò dậy khỏi giường từ rất sớm.

Không phải vì không ngủ được, mà là vì cậu phát hiện ra một điều.

Cậu hoàn toàn không còn cảm thấy đói nữa.

Không cần ăn uống, thức ăn vào miệng giống như củi khô, như thể đã mất đi vị giác.

Không ăn uống trong thời gian dài, liệu có thể duy trì được nhu cầu cơ bản của cơ thể con người không?

Tông Lan cầm thùng rác lên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nỡ đổ đi, đành bọc lại bằng màng bọc thực phẩm rồi cho vào tủ lạnh.

"Có lẽ đây chính là tác dụng phụ và di chứng mà L nói tới."

Vì từ chối lời mời giao dịch, Tông Lan đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nên lúc này cũng không hoảng hốt.

Cậu thay bộ quần áo rộng rãi, bước ra khỏi phòng khám, bắt đầu chạy bộ tập luyện buổi sáng.

[Thật sự không cần tôi giúp gì sao, em yêu?]

Điện thoại rung lên, giọng nói của bạn trai cũ giống như ma quỷ cám dỗ người ta sa ngã.

Giọng điệu của anh ta rất tội nghiệp: [Tại sao em yêu lại cảnh giác với tôi đến thế, ཞõ ཞàŋɠ tôi chưa làm điều gì hại em mà.]

Cho dù Tông Lan ghét anh ta đến đâu, cũng phải bấm bụng thừa nhận L nói đúng.

Ngoài lần đầu gặp ác đọa cấp C, đối phương thể hiện sự hứng thú với cái chết của cậu ra thì hầu hết thời gian còn lại L đóng vai trò như một nhà tiên tri báo tin, giúp đỡ cậu không ít.

Thậm chí ngay từ đầu, Tông Lan cũng không cảm nhận được ý định giết chóc từ L.

Hơn cả là một thứ cảm giác vô cùng hân hoan chiêm ngưỡng cuộc vui từ bên ngoài.

Tông Lan không nhớ ra tên bạn trai cũ này, nhưng lại hiểu rõ từng li từng tí về hắn, thậm chí cả tính cách xấu xa cũng nắm rõ. Không giống như chưa dứt tình mà giống như bạn bè quen biết nhiều năm.

[Người yêu à, chắc em cũng cảm nhận được. Cho dù bị mất trí nhớ, em vẫn hoàn toàn tin tưởng tôi.]

[Sự tin tưởng này hoàn toàn vô căn cứ, không có cơ sở, giống như tình yêu, kỳ diệu biết bao.]

Trong gió lạnh buổi sáng sớm, Tông Lan thậm chí cảm thấy ngay cả tiếng gió cũng mang theo những gì cậu nghe được từ trong micro ngày đó, không giống âm thanh đẹp đẽ mà dây thanh quản của con người có thể tạo ra.

[Em tin tưởng tôi, ôi, điều này thật khiến người ta thấy hạnh phúc làm sao.]

Ngực bác sĩ trẻ phập phồng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản chạy vào một ngã rẽ.

Cũng chính vì thế nên Tông Lan mới không chịu làm giao dịch với anh ta.

Nói ra thật kỳ quặc, cậu ngửi thấy mùi vị của đồng loại từ L.

Cho dù tính cách trái ngược nhau, nhưng mùi máu tanh trên người thợ săn sẽ không bao giờ che đậy hết được.

"Hộc, hộc, hộc.”

Chạy vòng quanh thị trấn hoang vắng này một vòng, chắc mất khoảng 15 phút.

Đang chạy vòng thứ ba thì tiếng ồn của xe việt dã bỗng cắt ngang sự yên tĩnh buổi sáng của thị trấn.

"Ông chủ Tông, sớm thế đã tập thể dục à?"

Cửa sổ bên ghế lái phụ mở ra, Dư Chí Cường vẫy tay cười với anh: "Bây giờ đến Trung tâm tiếp nhận vẫn kịp ăn bữa sáng do đầu bếp của chúng tôi nấu đấy."

Lại được tiết kiệm một bữa ăn.

Tông Lan thấy rất ưng ý, cậu lau mồ hôi bằng chiếc khăn lau mặt choàng trên ngực: "Được, tôi tắm rửa thay đồ rồi đi với các anh."

15 phút sau, Tông Lan mặc một chiếc áo blouse trắng mới tinh, mở cửa xe bước lên.

Chiếc xe việt dã lặng lẽ quay đầu lại, đi lên đường vành đai cạnh thị trấn rồi hòa vào dòng xe cộ.

Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, sáng sớm đường không có mấy xe, khoảng nửa tiếng sau, họ đã đến Trung tâm tiếp nhận Giang Châu mà không gặp bất cứ cản trở gì.

Lần trước đến là do tình huống khẩn cấp nên đi từ ga xe ngầm.

Lần này đi cổng chính, Tông Lan cũng tò mò, đứng trước cổng ngẩng đầu ngắm nhìn tòa nhà kiến trúc siêu thực bằng kính này.

"Hôm nay chỉ cần làm thủ tục nhận việc, vì hôm qua đã khám sức khỏe rồi nên hôm nay chỉ ký hợp đồng giấy tờ, đến bộ phận hậu cần để chuyển hồ sơ, nhận đồng phục và chip nhận dạng của đội Điều tra." #𝖙y𝖙novel.com

Dư Chí Cường dẫn cậu đến nhà ăn: "Thành viên của đội Điều tra chúng tôi khá tự do, thường làm việc theo ca, ngoại trừ thực hiện Nɦịệლ ҩụ cần thiết ở ngoài ra thì thời gian làm việc đúng giờ không quá dài.”

Nói thật, Dư Chí Cường vẫn mang đầy nghi vấn trong bụng.

Có trời mới biết, hôm qua khi nhập việc anh ta chỉ nghĩ bụng dụ dỗ người ta vào rồi tính tiếp, đâu có cam đoan chắc chắn có thể vào đội Điều tra.

Theo lý thuyết, với nhân tài thanh tẩy này, tổ chức nào cũng phải bảo vệ như trứng, như hòn ngọc.

Nhưng không hiểu sao, trụ sở lại cố ý điều động người này vào đội Điều tra, còn nhắc nhở các điều tra viên tiền bối nhớ hỗ trợ người mới này làm Nɦịệლ ҩụ nhiều vào.

Dư Chí Cường thấy khó hiểu lắm.

Tông Lan thì biết lý do tại sao.

[Người biến dị? Em yêu à, em không phải người biến dị gì cả, bây giờ em chỉ là một người bình thường.]

Giọng L đầy hứng khởi: [Họ nghĩ em đã sớm đánh thức được năng lực đặc biệt, chưa trở thành người biến dị vì em vẫn đang trong quá trình biến đổi. Do đó mà họ muốn cho em tham gia nhiều Nɦịệლ ҩụ chiến đấu, tiếp xúc với nguồn ô nhiễm để kích thích sự biến dị bằng bức xạ cường độ cao.]

[À nhân tiện, do trước em đây tiếp xúc với nguồn ô nhiễm cấp độ không thấp, họ đoán em chỉ cần tỉnh dậy là có thể thành người dị năng cấp A hoặc S, nên họ lại càng quan tâm đến em hơn.]

[Còn lý do tại sao những người này không biết, có lẽ là do có nhân vật ‘người tốt bụng’ tai to mặt lớn nào đó che chở cho em ở phía sau, suy cho cùng thì việc tiết lộ về thiên phú cũng không phải chuyện tốt.]

Quá rắc rối rồi, mình giấu giếm một phần, người khác lại giúp che giấu một phần.

Quả thực xã hội này vẫn là người tốt chiếm đa số.

"Đang nhắn tin với bạn gái à?"

Thấy Tông Lan thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, Dư Chí Cường trêu chọc mấy câu.

"Không phải." Tông Lan cho điện thoại vào túi, vẻ mặt bình thản.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tông Lan, Dư Chí Cường thức thời không hỏi thêm.

"À vậy à. Đúng rồi, tối nay..."

Anh ta vừa định nói tiếp thì điện thoại bỗng reo lên.

Điều tra viên quay sang Tông Lan cười xin lỗi, rồi đi về phía vườn cây gần đó, bấm nút nhận cuộc gọi.

Vừa nghe được câu đầu tiên, Dư Chí Cường đã thay đổi sắc mặt.

"Tiếp theo, Nɦịệლ ҩụ bí mật cấp A sẽ được ban hành thông qua Abel. Các điều tra viên, xin hãy đảm bảo rằng không có ai trong phạm vi năm mét của các bạn.”

Anh ta vô thức quay đầu nhìn lại.

Bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng vẫn đứng trước cổng Trung tâm tiếp nhận, ngẩng đầu nhìn ánh bình minh rực rỡ không xa, không chú ý đến bên này.

"À thế à, lâu lắm rồi anh không có gọi điện cho tôi đấy, nói nhanh đi thôi.”

Dư Chí Cường hít sâu một hơi rồi khéo léo bịa ra một đoạn nhảm nhí, đồng thời từ từ di chuyển xa dần, giống như đi lại do nhận điện thoại vậy.

Khi đã chuyển sang vị trí vắng vẻ gần đó, chiếc tai nghe mới truyền đến tiếng sột soạt.

"Điều tra viên cấp C Dư Chí Cường của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu, vui lòng lắng nghe kỹ lời dặn sau đây, Nɦịệლ ҩụ mật này cấm tiết lộ hoặc đề cập với bất kỳ ai, nếu không sẽ tự chịu hậu quả."

Nɦịệლ ҩụ mật.

Dư Chí Cường lạnh sống lưng.

Anh ta chỉ là người biến dị cấp C, thường xử lý các sự cố ô nhiễm cùng cấp, thậm chí đôi khi để chắc chắn còn phải cử thêm một người biến dị cấp C nữa làm trợ lực.

Giờ thì hay rồi, chỉ có nghe một cuộc điện thoại thôi mà trụ sở đã thẳng thừng giao cho anh ta một Nɦịệლ ҩụ mật.

Theo những gì anh ta biết, Nɦịệლ ҩụ tiềm nhập khiến Đội trưởng Cảnh bị thương nặng suýt chết cách đây vài ngày cũng chỉ là cấp B.

Lần đầu cho anh ta làm Nɦịệლ ҩụ mật cấp A, Bộ Chỉ huy có đánh giá anh ta cao quá không vậy?

Giọng nói máy móc của Abel vang lên từ tai nghe: "Nội dung Nɦịệლ ҩụ như sau: Điều tra viên cần hướng dẫn mục tiêu Tông Lan đeo phụ kiện giám sát, và hoàn thành các bài kiểm tra tạm thời theo chỉ dẫn qua tai nghe.”

“Lưu ý, đây không phải là Nɦịệლ ҩụ chiến đấu, không được để mục tiêu Nɦịệლ ҩụ phát hiện ra.”

“Từ bây giờ, mọi hành động của các người sẽ bị theo dõi và ghi âm. Video cuối cùng sẽ được đưa lên Hội đồng Tiêm Đỉnh, lưu vào hồ sơ của mục tiêu Nɦịệლ ҩụ. Bất kỳ sai sót nào cũng có thể trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn đến cái chết của mục tiêu Nɦịệლ ҩụ."

Cúp máy, Dư Chí Cường đầy lo âu.

Mặc dù Nɦịệლ ҩụ không tiết lộ nhiều thông tin về Tông Lan, nhưng kết hợp nội dung, anh ta cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Người biến dị thanh tẩy hiếm hoi mà Trung tâm tiếp nhận Giang Châu phát hiện và chiêu mộ được đã không vượt qua được 'Chương trình phòng ngừa tâm lý người biến dị’'!

Chương trình này, chỉ cần là điều tra viên đều không xa lạ, nhất là họ những người trên tuyến đầu, ít nhiều sẽ gặp một số vấn đề tâm lý trong quá trình thực hiện Nɦịệლ ҩụ.

Cấp trên rất coi trọng điều này, bởi vì sự ra đời của ác đọa cũng có mối liên hệ trực tiếp với cảm xúc của người biến dị. Vì vậy, chương trình này còn được gọi là Thanh gươm Damocles, dùng để kiểm soát người dị năng.

Nếu trong đánh giá tâm lý hằng năm, bị đánh giá là mức độ tinh thần bất ổn cao, có khả năng sa đọa bất cứ lúc nào, điều tra viên có thể sẽ lập tức bị cách ly hoặc giam giữ, trường hợp nghiêm trọng thì sẽ bị tiêu diệt tại chỗ.

Anh ta bỗng hiểu ra.

Tại sao nội dung Nɦịệლ ҩụ lại đặc biệt nhắc đến "Bất kỳ sai sót nào cũng có thể trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn đến cái chết của mục tiêu Nɦịệლ ҩụ".

Bởi vì thật sự là như vậy.

"Vừa rồi có một người bạn cũ gọi điện."

Quay lại, Dư Chí Cường lại mỉm cười: "Đi ăn sáng chứ?"

"Được."

Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn là đói mèm.

Tông Lan đứng ở đây lâu nên đói lắm rồi.

Khi Dư Chí Cường bưng bát cháo đậu xanh đi vào bàn ăn, Tông Lan đã nhai ngon lành hết nửa cái bánh bao thịt cùng một ly sữa đậu, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên.

Trong nhà ăn không ít người nhìn hai người, nhiều người quen Dư Chí Cường liền đi lại chào hỏi.

"Lão Dư, hôm nay rảnh rỗi quá, sớm thế đã ăn sáng à?"

"Đúng rồi, lúc không có Nɦịệლ ҩụ anh cứ bám rịt cái máy chơi game suốt ngày đêm thôi còn gì."

"Anh không biết đâu, hôm qua lão Dư đã lập được công lớn, chiêu mộ một chú gấu trúc vào đội, giành được một tháng tiền thưởng cho đội Điều tra đấy, Giám đốc vui mừng khôn xiết, còn nói tối nay sẽ tổ chức tiệc mừng công."

Ngay lập tức có người biết chuyện la lớn: "Móa! Đó là người có năng lực thanh tẩy đó! Liên minh chúng ta mới có mấy người thôi, ba người cấp cao còn không biết có hay không, chắc chắn là loài động vật bảo vệ cấp một của Liên minh! Nhưng kết hợp với tên cấp A không gì sánh kịp kia của Đội Kỵ sĩ bên cạnh, các cậu nghĩ sao, liệu người biến dị thanh tẩy này có khuyết điểm gì không nhỉ?"

Mọi người đứng đó trêu chọc, Dư Chí Cường vội vàng giơ tay ra hiệu: "Không phải..."

Một điều tra viên khác đưa mắt sang chàng trai tóc đen ngồi đối diện Dư Chí Cường, bỗng giật mình: "Khoan, chẳng lẽ cậu là..."

"Xin chào các tiền bối. Các tiền bối có thể gọi tôi là Tông Lan." Tông Lan gật đầu nhìn về phía điều tra viên đó.

"Tất nhiên, nếu các tiền bối muốn gọi tôi là gấu trúc hay loài động vật bảo vệ cấp một của Liên minh thì cũng được."

Nói rồi cậu bổ sung thêm câu: "Tôi khá khỏe, không có gì khó nói cả, ăn ngon ăn lành."

"Ha ha ha ha..."

Không khí trong nhà ăn lập tức vang đầy tiếng cười ngượng ngập nhưng vẫn khá lịch sự.

"Còn một tuần nữa là đến lễ kết nạp người mới roofi, tân binh cố lên nhé. Dù sao cũng chào mừng cậu gia nhập với chúng tôi!"

"Cố lên cố lên, à tôi ăn sáng xong rồi, đi trước nhé, tạm biệt mọi người!"

“Lần sau có thời gian thì tiền bối nhất định sẽ mời cậu đi ăn, thế nhé gấu trúc lớn!”

Nhìn các điều tra viên lần lượt chuồn đi, Dư Chí Cường như vô tình hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

"Thấy cái gì cơ?"

"Bầu không khí ở Trung tâm tiếp nhận."

"Rất tốt, không ngờ tôi thành gấu trúc rồi. " Tông Lan liếc nhìn anh ta, cắn một miếng bánh bao: "Tuy đông người nhưng cũng không ồn ào lắm. Nhưng mà tôi vẫn thích môi trường làm việc ít người hơn."

"Nếu không cần làm việc đúng giờ thì càng tốt." Cậu thành thật.

Dư Chí Cường: "À, không giấu gì cậu, tôi cũng mong là vậy đấy."

Ăn xong, Dư Chí Cường dẫn cậu đến bộ phận hậu cần để đăng ký.

Nữ điều tra viên phụ trách nhập liệu võng mạc mỉm cười đưa thẻ sau khi quét xong: "Xong rồi, nhập liệu thành công, đây là thẻ nhân viên của cậu."

Mặc dù gọi là thẻ, thực ra chỉ là mảnh chip nhỏ bằng móng tay út.

"Thẻ của chúng tôi đều dạng chip, vì trong Trung tâm phải đi lại nhiều nơi, mọi nơi đều cần dùng thẻ, nên nhất thiết phải mang theo người."

Điều tra viên phụ trách làm thủ tục nhắc nhở ân cần: "Nếu làm mất thẻ, nhớ làm lại càng sớm càng tốt, không thì có thể gặp rắc rối đấy."

"Chip được chế tạo bằng công nghệ sinh học, phần lớn nhân viên đều chọn cấy dưới da. Hoặc cũng có thể chọn một chiếc vòng tay ở trong này để cấy chip, cậu cũng có thể chọn một cái miễn phí."

Nói đến miễn phí, Tông Lan lập tức hứng thú.

Cậu chọn cái trông có vẻ đắt tiền nhất sau khi đi một vòng.

Một mảnh khuyên tai hình chữ nhật màu vàng.

Chỉ có một cái khuyên tai, trông rất ngầu, đeo trên tai rất có cảm giác hoang dã, nhìn là biết đại ca không dễ chọc.

Kết hợp với áo chống đạn ôm sát màu đen và áo khoác dài trắng do điều tra viên phát, thắt dây da quanh cổ, đôi bốt cao quân đội Martin cùng màu và kính râm kéo xuống, đẹp trai đến mức không có bạn bè. 

Nhìn dáng vẻ mình trong gương từ trần đến sàn, Tông Lan hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu người đẹp vì lụa.

Chỉ cần thay đổi trang phục, giây tiếp theo cậu có thể tham gia diễn [The Matrix].

"Xin chào, tôi là trí tuệ nhân tạo Abel, trí tuệ nhân tạo của Trung tâm tiếp nhận.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play