Nếu Trang sức Duyệt Lan và Bất động sản Tinh Thành rơi vào tay Tư Phù Khuynh thì chúng sẽ bị huỷ hoại.
Tư Phù Khuynh là một con ngốc, cô ta không thể kiếm tiền, làm sao cô ta quản lý công ty?
Công ty rơi vào tay cô ta sẽ trở thành đồ bỏ đi.
Sau khi nghe thấy điều này, Tả ℘hu nhân cũng cảm thấy hợp lý, bà ta tìm số của Tư Phù Khuynh và gọi ngay ʆậԹ tức.
Lúc Tư Phù Khuynh nhận được cuộc gọi, cô đang thương lượng với chủ cửa hàng kim khí: “Ông chủ, rẻ hơn đi, cái kìm của ông hơi rỉ sắt rồi, năm tệ, tôi không cản trở ông kiếm tiền.”
Ông chủ thấy đôi giày vải cô đang mang đã ngả màu trắng bệch, lại là một cô bé nên bất đắc dĩ xua tay: “Được rồi, được rồi, lấy đi, lấy đi.”
Cuối cùng, Tư Phù Khuynh đã mua một đống dụng cụ chỉ với năm mươi tệ, lần đầu tiên mặc cả thanh công mang lại cho cô cảm giác thành tựu.
Vì vậy, khi điện ζhoại reo, cô không thèm nhìn mà nhấc máy.
“Tư Phù Khuynh, một lát nữa cô trở về một chuyến.” Đầu bên kia điện ζhoại, Tả ℘hu nhân cao giọng nói: “Ở nhà có chuyện muốn bàn với cô, liên quan đến ông nội cô.”
“Muốn tôi trở về? Được thôi.” Tư Phù Khuynh vén tóc, cười nói: “Cầu xin đi, tôi sẽ trở về.”
Trong điện ζhoại vang lên một tiếng “Loảng xoảng”, sau đó bị cắt đứt, chuyển thành một loạt tiếng bíp.
Tư Phù Khuynh kéo chặn dãy số, nhàn nhạt nói: “Chỉ có chút năng lực này thôi à.”
Cô bỏ điện ζhoại vào túi, nhắm mắt lại.
Nhà họ Tả gọi kêu cô quay lại vào lúc này, chắc là liên quan đến di chúc của ông cụ Tả, sợ rằng ông cụ đã cho cô không ít của.
Cô nghi ngờ cái chết của ông cụ Tả không bình thường.
Nhưng đồng thời cũng rất ngạc nhiên, sao ông cụ Tả lại đối xử tốt với cô như vậy.
Cô cần tìm một lý do để đi xem thi thể của ông cụ Tả.
Tư Phù Khuynh dựa vào tường, nhìn trời suy nghĩ, không biết qua bao lâu, nghe thấy một giọng nói kinh ngạc gọi cô: “Tư tiểմ thư ?”
Cô quay đầu lại thì thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu trước mặt.
Kính xe hạ xuống, Phượng Tam đang ngồi ở ghế lái.
Anh ta nhìn thấy một đống dụng cụ trên lưng Tư Phù Khuynh, còn có cả một cái búa, im lặng một giây: “Tư tiểմ thư , cô ở đây à?”
“Ồ.” Tư Phù Khuynh thở dài: “Ở trong đó nhìn phong cảnh ngâm thơ một lúc, tội lỗi, tội lỗi.”
Phượng Tam: “…”
“Đừng lo lắng cho tôi.” Tư Phù Khuynh xua xua tay: “Để tôi buồn bực một lúc.”
Phượng Tam chưa kịp nói thì cửa sau đã mở, người đàղ ôղɕ mặc vest, đi giày da, dáng người cao lớn.
Anh lẳng lặng ngồi ở ghế trong, ánh đèn rực rỡ rơi xuống sống mũi thẳng tắp, toát ra khí chất xa hoa, cao quý đến mức có chút hư ảo.
Úc Tịch Hành nghiêng đầu liếc nhìn cô, trầm giọng nói: “Lên xe.”
Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, hai giây sau liền vui vẻ chạy tới, đặt dụng cụ mua được vào balo: “Ông chủ, anh thật tốt.” #𝖙y𝖙novel.com
Nếu không tận dụng thì đúng là ngu ngốc.
Dê béo giao đến tận cửa, cô không tóm thì thật có lỗi.
Ghế sau rất lớn, Tư Phù Khuynh ngồi ở bên kia, cách Úc Tịch Hành nửa mét, nhưng có thể cảm nhận được sự hiện diện mạnh mẽ của anh.
Trên người anh có một mùi hương quế rất nhàn nhạt, mùi thơm sạch sẽ dễ chịu, từ từ quấn lấy cô.
Giống như con người anh, khiêm tốn và bí ẩn.
Úc Tịch Hành nhắm mắt lại: “Ngày mai có việc?”
“A? Đúng vậy.” Tư Phù Khuynh chỉ vào quảng cáo trên màn hình quảng cáo phía trước: “Tôi phải tới đó với tư cách là huấn luyện viên.”
Trên màn hình quảng cáo đang quảng bá “Thanh Xuân Thiếu Niên”, Lộ Yếm chiếm vị trí C, theo sau là Tạ Dự.
Sau khi những bức ảnh của một số thực tập sinh ຖổi tiếຖງ được công bố, thì phần chiếu tiếp đó chính là nhóm người hướng dẫn.
Việc Tư Phù Khuynh trang điểm đậm nhất trong bốn vị huấn luyện viên đã tạo ra một trận cãi nhau.
Trán Phượng Tam giật giật: “Tư tiểմ thư , trong chương ɬཞìŋɧ cô không tẩy trang à?”
Những người khác nóng lòng biến mình thành thiên thần, vậy tại sao Tư Phù Khuynh lại trang điểm cho mình ngày càng xấu?
“Không tẩy.” Tư Phù Khuynh hất cằm, chậm rãi nói: “Làm ông chủ vui lòng là được rồi, những người khác có cho tôi tiền không?”
Phượng Tam thay đổi sắc mặt, sự sợ hãi dâng lên tận cổ, anh ta sợ một giây sau người như Tư Phù Khuynh sẽ biến mất.
Không ngờ, Úc Tịch Hành chỉ mở mắt ra, liếc nhìn cô một cái rồi không nói gì.
Chính xác.
Bất kể là 27 năm anh làm Dận Hoàng hay bây giờ, những mỹ nhân mà anh từng nhìn thấy đều không bằng Tư Phù Khuynh.
Ở cô có một sức hút kỳ diệu, chỉ nói hai ba câu cũng có thể khiến anh thấy thoải mái.
Mặc dù hàng nghìn năm đã trôi qua kể từ thời kỳ chiến tranh đó, nhưng cho đến bây giờ dây thần kinh của anh vẫn còn căng thẳng.
Nhưng những gì cô nói ngày hôm đó khiến anh hiếm khi có được một giấc ngủ ngon.
Hình ảnh quảng cáo vẫn đang phát, Tư Phù Khuynh nói: “Bây giờ cái gì cũng vớ va vớ vẩn, thực lực kém như vậy cũng có thể vào giới giải tཞí .”
Phượng Tam: “...” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đây là tự mình chửi mình?
Tư Phù Khuynh nhìn những người hâm mộ đang chụp ảnh trước màn hình quảng cáo rồi nhớ lại quá khứ của cô.
Thời điểm cô chơi ở Galen, các diễn viên xung quanh đều có kỹ năng diễn xuất và ngoại hình đẹp.
Bọn họ đều bận rộn mài dũa diễn xuất, làm sao có thời gian chơi trò này?
Đó là thời đại nói chuyện bằng thực lực.
Thần tiên đánh nhau, quyết đấu đỉnh cao.
Tại sao ba năm cô rời đi, giới giải tཞí không tiến mà còn lùi?
Làm thí nghiệm quá lâu, cô thật sự đã không diễn xuất hay ca hát trong một thời gian dài, cô vẫn có một chút nhớ nhung.
“Ông chủ.” Tư Phù Khuynh đột nhiên quay đầu, kích động nói: “Tôi hát anh nghe một khúc Uy Phong Đường Đường nhé.”
Phượng Tam, người đang lái xe, tự hỏi: “Cái gì Uy Phong? Bài hát chiến đấu sao?”
Úc Tịch Hành ngước mắt lên, con ngươi đen thâm thuý, ngữ khí ủ rũ lại tăng thêm vẻ lạnh lùng: “Lái xe cho tốt.”
Phượng Tam: “???”
Anh ta đã làm gì?
Trong lòng Phượng Tam ngạc nhiên.
Anh ta lái xe bằng một tay, tay còn lại anh ta cẩn thận nhập từ “Uy Phong Đường Đường” lên trên thanh tìm kiếm điện ζhoại di động của mình.
Anh ta vô tình nhìn thấy câu: “Tôi còn muốn nhiều hơn.”
Một bài diễm khúc.
Khuôn mặt Phượng Tam cứng đờ: “…..”.
Anh ta lặng lẽ cất điện ζhoại, nghiêm túc lái xe.
***
Sau khi trở về căn hộ nhỏ, Tư Phù Khuynh lại nhận được cuộc gọi từ nhà họ Tả.
Lần này là Tả Huyền Ngọc gọi đến, cô ta nhẹ nhàng nói: “Phù Khuynh, cô trở về đi, thật sự rất gấp, nếu như có thể giải quyết ổn thoả, cô muốn điều gì thì cứ nói.”
“Ông nội sẽ sớm được chôn cất, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy cô chán nản như vậy.”
Tư Phù Khuynh nhấc chân lên, trên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Điều kiện? Tuỳ tôi nêu ra?”
Những người trong nhà họ Tả đều mong cô chết.
Lần trước là cắt cổ tay, lần này không phải chặt đầu cô sao?
Tả Huyền Ngọc vẫn dịu dàng: “Đúng, Phù Khuynh, gia đình đang đợi cô, nếu cô rảnh, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối.”
Sau hai, ba câu, cuộc gọi kết thúc, Tả Thiên Phong vội vã hỏi: “Thế nào rồi?”
Tả Huyền Ngọc cau mày: “Cô ta đồng ý tới.”
“Tốt lắm, Huyền Ngọc, quả nhiên để con làm là sẽ thành công.” Tả Thiên Phong vui mừng khôn xiết: “Chuẩn bị sẵn một bản di chúc từ bỏ quyền thừa kế, chờ cô ta đến ký tên.”
Lấy đồ của nhà họ Tả, Tư Phù Khuynh cũng xứng sao?