Tin nóng hôm nay: “Ông cụ Tả đã qua đời do bệnh tim tái phát lúc mười giờ tối nay tại bệnh viện Trung ương. Nhà họ Tả loạn thành một mớ, các phe phái không ngừng đấu đá với nhau. Tôi có một suy đoán, ông cụ Tả qua đời đột ngột như vậy, Tư Phù Khuynh lại nhờ vào tài nguyên của nhà họ Tả mới có thể tiến vào giới giải trí , liệu sau này có thể tiếp sống sót ở trong giới?”

“Ầm” một tiếng. Một chiếc điện ζhoại di động bị ném tới trước mặt Tư Phù Khuynh. 

Phía trên là tin tức ngày hôm nay, chỉ mới phát được hai phút, phía dưới phần bình luận lại bàn tán vô cùng sôi nổi.

“Tư Phù Khuynh! Chắc là cô cũng biết cô không phải người nhà họ Tả, cũng không mang họ Tả.” Người vừa mở miệng nói là Tả ℘hu nhân, giọng bà ta lạnh lùng: “Bây giờ ông cụ cũng đã mất, cô cũng nên cút ra khỏi nhà họ Tả rồi chứ?”

“Cô còn muốn đi vào nhìn di thể của ông cụ? Hôm nay cô ở đây thì tôi cũng nói thẳng, cô không có tư cách!”

Trong đại sảnh, người nhà họ Tả đang tập trung lại với nhau. 

Bọn họ cũng không thèm Ҩųαท Շâm đến động tĩnh bên này mà lại nghiêm túc thảo luận việc phân chia tài sản.

Mà lúc này, thi thể của ông cụ Tả vừa mới được đẩy đến nhà xác.

“Cô mau nhìn mấy người trên mạng nói gì về cô đi, có phải cô cảm thấy mình ở giới giải tཞí  rất ຖổi tiếຖງ hay không?” Tả ℘hu nhân cười nhạo: “Nhà họ Tả nuôi nấng cô mười ba năm, cô trả ơn thế nào? Suốt ngày mang mặt mũi nhà họ Tả đi quét rác.”

Tư Phù Khuynh cúi đầu, những ký ức kỳ lạ tràn vào trong tâm trí, cơn đau lan ra khắp cơ thể. 

Cô dùng răng cắn vào lưỡi, cố nén vị ngọt tanh ở trong cổ họng, nhặt miếng băng gạc bên cạnh lên quấn quanh cổ tay đang chảy máu, sau đó mới liếc nhìn màn hình điện ζhoại di động một cái. 

Phía dưới bài tin tức đã có hơn một nghìn lời bình luận, tất cả đều là những lời chửi mắng.

“Mặc dù những lời này không được tốt đẹp lắm, nhưng tôi vẫn phải nói, nay ông cụ Tả đã không còn, để tôi chống mắt lên xem Tư Phù Khuynh lăn lộn thế nào ở trong giới giải tཞí .”

“Được đó, được đó, đúng là tin vui, cuối cùng Tư Phù Khuynh cũng cút khỏi “Thanh Xuân Thiếu Niên”, một kẻ không biết hát cũng không biết nhảy thì làm sao có thể đảm nhận vị trí huấn luyện viên vũ đạo trong chương ɬཞìŋɧ tuyển tú(*) của nhóm nhạc nam được?”

(*) 选秀 Tuyển tú - (chương ɬཞìŋɧ) tìm kiếm tài năng: Một hoạt động được tổ chức để chọn ra những người nổi bật, có thành tích xuất sắc trong một lĩnh vực cụ thể. #𝖙y𝖙novel.com

“Ngày nào cô ta cũng trang điểm đậm, không biết mặt mộc của cô ta sẽ trông xấu đến mức nào. Khi nào thì cô mới cút ra khỏi giới giải tཞí ?”

Tả ℘hu nhân thấy cô phớt lờ mình liền cao giọng nói: “Cô điếc à?”

Lúc này Tư Phù Khuynh mới ngẩng đầu lên, khóe môi còn dính chút máu, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao?” 

Hôm nay cô không hề trang điểm mà để mặt mộc. 

Làn da và ngoại hình của cô gái đều rất hoàn mỹ.

Làn da trắng như sứ, mái tóc dài mềm mại.

Giống như một bức tranh cổ, vừa tráng lệ rực rỡ vừa đẹp đến mức khó tin. 

Trời sinh cô có một đôi mắt hồ ly dài hút hồn, gương mặt phong tình, khi không nói chuyện càng làm tăng thêm vài phần xinh đẹp. Quả thực là một gương mặt “360 độ đẹp không góc chết (*).”

(*)"Đẹp không góc chết" là cụm từ dùng để chỉ những mỹ nhân (hoặc mỹ nam) sở hữu gương mặt đẹp toàn diện, bắt ở góc nào cũng hoàn hảo, cũng không lo sợ bị "dìm". 

Tả ℘hu nhân ghét nhất là nhìn thấy gương mặt này. 

Suốt mấy năm qua, bà ta luôn lo sợ Tư Phù Khuynh sẽ dụ dỗ con trai mình.

Nhưng không biết có phải đầu óc cô có vấn đề gì hay không mà từ khi gia nhập giới giải tཞí  Tư Phù Khuynh vẫn luôn trang điểm đậm, khiến người không ra người, ma không ra ma.

Điều này cũng khiến Tả ℘hu nhân bớt lo lắng hơn. 

Bà ta nhìn gương mặt xinh đẹp này thì nhớ lại một việc đã xảy ra từ rất lâu. 

Mười ba năm trước, ông cụ Tả đi công tác ở Tứ Cửu thành, lúc trở về, bên cạnh đã có thêm một bé gái năm tuổi. 

Không thể phủ nhận, từ nhỏ Tư Phù Khuynh đã là một mỹ nhân, không một tiểմ thư  nào ở nhà họ Tả có thể sánh được với cô. 

Ông cụ Tả đã mặc kệ nghị luận của mọi người mà ký vào thỏa thuận nhận con nuôi, đưa cô tiến vào nhà họ Tả.

Dưới sự chiếu cố của ông cụ, Tư Phù Khuynh được đối đãi không khác gì con cháu của nhà họ Tả, thậm chí còn tốt hơn. 

Ba năm trước, không biết lý do vì sao Tư Phù Khuynh lại muốn gia nhập giới giải tཞí , ông cụ Tả không những đồng ý mà còn đặc biệt đưa cô ra nước ngoài luyện tập. 

Nhưng năng lực nghiệp vụ của Tư Phù Khuynh rất kém cỏi, gương mặt trang điểm cũng vô cùng khó coi. 

Mặc dù thành công ra mắt ở nước ngoài rồi trở về nước để phát triển, vẫn là thành viên của nhóm nhạc nữ ຖổi tiếຖງ Starry Girls, nhưng trên mạng lại toàn là antifan của cô, khiến nhà họ Tả có quan hệ với cô cũng nhiều lần bị trào phúng chế giễu.

Tả ℘hu nhân ra ngoài tụ hội cùng các quý ℘hu nhân khác cũng thường xuyên bị hỏi đến chuyện này, làm cho bà  ta rất tức giận. 

Nếu không phải có ông cụ Tả thì làm sao bà ta có thể chấp nhận để Tư Phù Khuynh ở lại nhà họ Tả?

Tư Phù Khuynh dựa người vào ghế sofa, hai tay ôm đầu, cơn đau buốt ở đầu cũng từ từ giảm bớt. 

Vài giây sau, cuối cùng cô cũng chấp nhận được chuyện mình mắc sai lầm trong thí nghiệm, gây ra vụ nổ rồi lớn rồi không may qua đời, may mắn sống lại nhưng lại trở thành một nữ minh tinh thanh danh thối nát. 

Sự cố này đã giúp cô nhận ra rằng, thời điểm chế tạo áo giáp phản trọng lực, tuyệt đối không bao giờ được uống Coca.

Nữ minh tinh này trùng trên với cô.

Ký ức lúc năm tuổi rất mơ hồ, từ khi bắt đầu có ký ức, cô đã sống ở nhà họ Tả. 

Người duy nhất ở nhà họ Tả Ҩųαท Շâm cô chỉ có ông cụ Tả, người đã đưa cô về, ông nói cả ba và mẹ cô đều đã qua đời nên ông sẽ chăm sóc cho cô. 

Nhưng công việc của ông cụ Tả rất bận rộn, thường xuyên không về nhà. 

Cô vẫn luôn bị mấy anh em nhà họ Tả bắt nạt, lần này, cô bị cháu trai đích tôn nhà họ Tả cắt cổ tay khi xảy ra tranh chấp với anh ta, suýt nữa thì đi đời nhà ma.

Hàng mi dài của Tư Phù Khuynh cụp xuống, đáy mắt hiện lên chút ác ý.

Kiếp trước cô cũng là cô nhi, may mắn được sư tỷ nhặt về hết lòng chiếu cố. Sau này khi bái nhập sư môn, gặp được một đám sư huynh sư tỷ tâm địa đen tối.

Kết quả, cô còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống thì “bùm” một tiếng, cô bị nổ chết. 

Đoán chứng thành tựu này của cô tìm khắp toàn bộ sư môn không ai địch lại, cô cũng không thẹn với danh hiệu “Quỷ Kiến Khóc”của mình.

“Được rồi, đừng nói nữa.” Tả Thiên Phong hời hợt ngăn lại: “Giải quyết chuyện phân chia tài sản trước đã.”

Tả ℘hu nhân oán hận: “Ông xem dáng vẻ cô ta như này, chỉ sợ sẽ ăn vạ chúng ta.” 

Ông cụ Tả là người đã ký bản thỏa thuận nhận con nuôi, bất cứ ai cũng không có quyền hủy. 

Hiện tại Tư Phù Khuynh cũng đã trưởng thành, nếu cô không đồng ý thì thỏa thuận nhận con nuôi không có cách nào để hủy bỏ.

Tư Phù Khuynh đứng dậy, ánh ɷắt  cô rơi trên người Tả ℘hu nhân. 

Cổ tay cô còn đang quấn băng gạc, máu vẫn đang rỉ ra không ngừng. 

Người khác nhìn thấy cũng giật mình, nhưng dường như cô không cảm thấy đau đớn, đôi mắt hồ ly cong cong trông tràn đầy sức sống. 

Tư Phù Khuynh cong môi lên, chậm rãi nói: “Cút.”

“……”

Cả đại sảnh nhất thời trở nên yên tĩnh. 

Hàng chục người trong nhà họ Tả cũng đều dừng cuộc nói chuyện lại, kinh ngạc nhìn sang. 

Họ đều biết rất rõ bình thường Tư Phù Khuynh ở nhà họ Tả là dạng người như thế nào. 

Cô luôn vâng vâng dạ dạ, không bao giờ dám ngẩng đầu lên chứ đừng nói đến việc nặng lời với Tả ℘hu nhân. 

Tả ℘hu nhân tức đến mức đuôi mắt đỏ bừng, bà ta tiến lên hai bước, bắt lấy tay cô: “Tư Phù Khuynh, cô muốn làm phản sao!”

Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, nụ cười trên môi lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, vẫn là chữ kia: “Cút.”

Nhất thời Tả ℘hu nhân không cẩn thận, vấp vào đôi giày cao gót lùi ra sau mấy bước. 

Tả Thiên Phong kịp thời đỡ lấy bà ta, lạnh giọng nói: “Tư Phù Khuynh!”

Tư Phù Khuynh mặc áo khoác, không quay đầu lại nhìn, đi thẳng xuống lầu.

“Cô ta còn dám gắt gỏng sao?” Ngực Tả ℘hu nhân phập phồng, rõ ràng đang rất tức giận: “Cô ta cút khỏi nhà họ Tả, để tôi xem cô ta còn có thể cười được nữa không, việc hôm nay tôi cũng sẽ nhớ kĩ!”

Tả Thiên Phong quay đầu nhìn một lần nữa, cau mày. 

Hôm nay Tư Phù Khuynh có gì đó rất khác, chẳng lẽ là bị kích động đến điên rồi? 

Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến ông ta, Tư Phù Khuynh sắp rời khỏi nhà họ Tả, ông ta không có tâm tư và thời gian để dạy dỗ một người ngoài.

***

Tầng ba, khoa cấp cứu.

Người trực là một nữ bác sĩ ngoài năm mươi, bà nhíu mày: “Đưa tay ra.”

Tư Phù Khuynh nheo mắt, đưa tay ra, trông rất nghe lời. 

“Tại sao lại bị thương như vậy?” Nữ bác sĩ tháo băng gạc, hít sâu một hơi: “Có chuyện gì không thể cùng người nhà thương lượng mà nhất định phải làm bản thân mình bị thương sao?”

“Cô gái nhỏ có làn da đẹp như vậy, sao lại không biết quý trọng?”

Tư Phù Khuynh chớp chớp đôi mắt hồ ly, biết sai liền sửa: “Chị, em sai rồi.”

Cô gái có đôi mắt đen láy, trong veo sáng ngời, hàng mi dài dày, giống như cánh bướm mỏng nhẹ lướt qua gò má. 

Vài sợi tóc xõa xuống, tôn lên làn da trắng sứ của cô, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích. 

Không ai có thể từ chối gương mặt này của Tư Phù Khuynh.

Trái tim nữ bác sĩ chợt mềm lại: “Thứ tư, thứ sáu hàng tuần tôi đều ở khoa cấp cứu, sau này có gặp chuyện gì khó khăn không ai giúp thì cứ đến tìm tôi.”

ánh ɷắt  Tư Phù Khuynh khẽ động, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị.”

Nữ bác sĩ cúi đầu khâu vết thương cho cô, tức giận nói: “Đừng gọi tôi là chị, tôi cũng đáng tuổi mẹ cô, ngồi xuống đi, đừng đi lung tung.”

Tư Phù Khuynh: “…”

“Vuốt mông ngựa lại vỗ tới mông lừa.”

“Dì ơi, dì có kim châm không? Châm vào đây cho cháu đi.” Tư Phù Khuynh chỉ vào một huyệt đạo, cười nói: “Mau cầm máu đi.” 

Nữ bác sĩ ngạc nhiên: “Cô bé cũng là bác sĩ sao?”

Có thể dễ dàng chỉ ra các huyệt đạo cầm máu, dù sao chắc chắn đã từng nghiên cứu về y học Trung Quốc.

Tư Phù Khuynh không chút khiêm tốn, giễu cợt nói: “Cũng bình thường thôi, đứng thứ ba trên thế giới.”

Nữ bác sĩ: “…”

Đúng là rất giống với đứa con gái trung nhị(*) của bà, có bệnh.

(*)Trung nhị: Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam). ( truyện trên app T𝕪T )

Nữ bác sĩ khâu vết thương cho Tư Phù Khuynh, khử trùng và dặn dò: “Không được chạm vào nước, cũng không được dùng tay trái để vận động mạnh, tuần sau đến thay băng thì trực tiếp đến chỗ tôi. Đây là thuốc uống.”

Tư Phù Khuynh gật đầu cảm ơn, nhận lấy đơn thuốc rồi xuống lầu lấy thuốc. 

Cô từ từ mở ví Wechat của mình ra thì thì thấy.

Số dư còn lại 250.

“…”

Tốt lắm, ngay cả con số cũng cười nhạo cô, đứa ngốc tự làm mình nổ chết. 

Tư Phù Khuynh cất điện ζhoại, vẻ mặt vô cảm đi vào hiệu thuốc. Từ khi nào mà cô lại nghèo như vậy.

***

Đầu xuân thời tiết vẫn hơi se lạnh, về đêm gió càng thổi mạnh hơn. 

Tư Phù Khuynh quấn áo khoác quanh người, đi đến cửa sau của bệnh viện. 

Có một chiếc xe ô tô màu đen đang đậu ở đó, chiếc xe cũ kỹ với đầy vết xước, ít nhất cũng phải được mười năm rồi. 

Cô nhớ rõ chiếc xe này là vào năm ngoái khi cô đến tuổi trưởng thành, ông cụ Tả đã tặng cho cô chiếc xe coi như một món quà nhưng sau đó nó đã bị Tam tiểմ thư  nhà họ Tả cướp mất, đưa lại cho cô một chiếc xe cũ. 

Tư Phù Khuynh thờ ơ đẩy cửa xe ra, ngồi vào ghế lái. 

Có một tờ lịch nhỏ phía trước xe, ngày trên đó được đánh dấu rõ ràng.

Âm lịch năm 2025.

Cô cầm tờ lịch chậc lưỡi: “Năm 2025…”

Cô đã chết được ba năm.

Không nói đến chuyện cô mượn xác hoàn hồn(*) thì thôi, nhưng cô lại xuyên đến ba năm sau. 

(*)“Mượn xác hoàn hồn” là một kế sách nói về việc một. sự vật, hiện tượng mượn một hình thức khác để tái. xuất hiện.

Những gì xảy ra trong ba năm này đối với cô là một khoảng trống, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để thay đổi mọi thứ.

Hiện tại cô đang ở đế quốc Đại Hạ, cách sư môn quá xa, muốn cũng không về được. 

Cho dù cô có quay về được thì liệu có ai tin chuyện cô còn sống?

Tư Phù Khuynh vặn nắp chai Coca vừa mua ở máy bán hàng tự động, ý cười trên gương mặt cô ngày càng đậm: “Chết cũng uống mày, sống cũng uống mày. Tao thật sự rất là yêu mày đấy.”

Hai giờ sáng, xung quanh yên ắng, trên bầu trời đen không một ánh sao.

Có cơn gió thổi qua cửa sổ, mắt Tư Phù Khuynh chợt động. 

Mùi máu tươi rất nhẹ, che đậy bởi một mùi hương nhàn nhạt. 

Nhưng đối với người quanh năm chém giết như cô, đối với mùi này rất nhạy cảm. 

Tư Phù Khuynh nhấp thêm một ngụm Coca rồi vặn nắp lại. 

Bây giờ cô là một con đỗ nghèo khỉ(*), cô không muốn lãng phí chút Coca này. 

(*)Đỗ nghèo khỉ là một thuật ngữ được rất nhiều bạn trẻ sử dụng để châm biếm sự nghèo khổ của chính mình hoặc giành những lời “ yêu thương “ ấy để nói về những người bạn xung quanh mình. Bạn chỉ cần đọc ngược lại, bạn sẽ có được ý nghĩa thực sự. Thì bạn cũng biết rồi đó “ đ* nghèo khổ “ được sử dụng khá rộng rãi trên mạng xã hội ở Việt Nam.Đỗ nghèo khỉ là gì? Nguồn gốc của đỗ nghèo khỉ trên mạng xã hội.This article is referenced content from https://chanhtuoi.com - Đỗ nghèo khỉ là gì? Nguồn gốc của đỗ nghèo khỉ trên mạng xã hội.

Một tay khác của cô đã chạm đến một chiếc tua-vít trong xe. 

Chỉ trong tích tắc, cửa xe đã được mở ra mà không phát ra một tiếng động nào.

Một hơi thở lành lạnh truyền đến kèm theo mùi máu tanh nồng. 

Đây là một người đàղ ôղɕ, anh ta cao lớn rắn rỏi, bờ vai rộng, đường eo cong hoàn hảo, đôi chân dài chắc khoẻ thon thả. 

Giống như một bức tượng thần tạc bằng vàng, không thể khinh thường cũng không thể chạm tới.

Trong đêm tối, cơ thể này vẫn chưa được trải qua huấn luyện để nhìn ban đêm, Tư Phù Khuynh không thể nhìn rõ được diện mạo của anh ta. 

Đáy mắt cô hiện lên ý cười, ngẩng đầu lên nhìn, một tay cô ném chai Coca xuống. 

Vẻ mặt không sợ hãi của cô khiến động tác của người đàղ ôղɕ hơi dừng lại, nhưng anh ta cũng không quên chuyện quan trọng, tấm lưng dài hơi cúi xuống.

“Suỵt” Ngón tay mảnh khảnh của anh ta nhẹ nhàng áp lên môi cô.

Đồng thời, một tay khác đóng cửa xe lại.

______

Sách mới viết, Khanh Khanh mang Tư nữ thần đến gặp mọi người =3=

Trước khi nhảy hố phải biết:

  1. Toàn bộ đều là hư cấu! Cả hai đều trọng sinh 1v1 trong sạch, nữ chính là nguyên chủ. (Là Tư Phù Khuynh sau khi sống lại.)
  2. Tất cả nhân vật trong giới giải tཞí  đều không có nguyên mẫu, xin đừng so sánh với người thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play