Đôi mắt người đàղ ôղɕ điềm tĩnh, bao la như biển.

Anh khẽ mỉm cười giống như mây phá trăng, gió tuyết ngưng đọng, rực rỡ trong tích tắc.

Vốn dĩ anh có diện mạo cực kỳ đẹp, nở nụ cười như vậy, cơ hồ như chiếm lấy tất cả linh hồn.

Trong giây lát Tư Phù Khuynh bị đôi mắt của anh thu hút, dừng một lúc, cô nháy mắt: “Ông chủ cũng biết rõ giai đoạn lịch sử này sao?”

Giọng điệu của Úc Tịch Hành nhàn nhạt, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì: “Có đọc một vài cuốn sách lịch sử, rất thú vị.”

“Vậy thì tốt, tôi còn chưa đọc xong.” Tư Phù Khuynh hất cằm: “Sau khi đọc xong tôi sẽ cùng ông chủ nói tiếp.”

Úc Tịch Hành không lắc đầu cũng không gật đầu, chỉ yên lặng uống trà.

Tay còn lại gõ nhẹ xuống bàn, đôi mắt đen sâu thẩm.

Sao anh có thể không hiểu chứ, đó là thời đại mà anh đã từng trải qua.

Từng tấc sông núi này, cũng từng là nơi mà anh đã từng ngắm nhìn.

Chỉ là thời gian, không gian đã bị thay đổi.

Tâm tư kín đáo, đa trí như Dận Hoàng cũng không nghĩ ra vì sao anh lại xuyên đến 1500 năm sau khi chết, mở ra một lần sông lại.

Nó giống như một giấc mơ, nhưng Úc Tịch Hành biết đây là sự thật.

Anh đã nhìn thấy Đại Hạ 1500 năm sau.

Có lẽ ông trời biết được giấc mộng trước khi chết của anh, thương hại anh, cho anh một kiếp sau.

Đối với anh, những ghi chép trong sử sách không chỉ là những lời nói cứng nhắc, mà là bằng chứng cho thấy anh đã từng sống.

Không vui vẻ gì khi nhìn hậu thế đánh giá bản thân.

Úc Tịch Hành đã đọc rất nhiều tiểu sử và chuyện kể về anh, không thiếu những lời khen ngợi, cũng không thiếu những lời mỉa mai.

Nhưng một người đã chết, chỉ là một nắm đất, anh xem như đã qua.

Kẻ khen người chê đều đã là dĩ vãng.

Chiến thắng là hạnh phúc, nhưng thất bại cũng là niềm vui.

Anh không nghĩ đến một cô gái nhỏ có thể nói một điều như vậy.

Cô làm anh nhớ đến một người. 

Ngày nay Đại Hạ có trình độ khoa học kỹ thuật tiến bộ, vạn dặm phồn hoa.

Anh thật sự không hối hận.

Bữa ăn này, Tư Phù Khuynh ăn rất no, cô lười biếng dựa vào ghế: “Tôi muốn trở nên mập mạp một chút, không có việc gì thì nằm sờ bụng nhỏ cũng được.”

Phượng Tam nghiêm mặt cất chén đĩa đi, anh ta đã quen với việc Tư Phù Khuynh nói những lời không đứng đắn.

Lúc này, ánh ɷắt  Úc Tịch Hành rơi trên người cô, cuối cùng nói: “Cô ở đâu?”

“A?” Tư Phù Khuynh ngẩng đầu lên rồi báo một địa chỉ.

Úc Tịch Hành gật đầu, nhìn về phía Phượng Tam.

Phượng Tam ʆậԹ tức hiểu ý: “Để tôi tiễn Tư tiểմ thư .”

Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy có chút kỳ quái. 

Thái độ của Cửu ca đối với Tư tiểմ thư  càng gần gũi hơn một chút.

Tư Phù Khuynh đeo túi, chớp đôi mắt hồ ly: “Ông chủ, nếu tôi có biểu hiện tốt, tôi có thể ký hợp đồng dài hạn không?”

Úc Tịch Hành nghĩ đến sự tàn nhẫn của cô trong xe cùng với những lời chấn động cô nói trước đó, liền cười nhẹ: “Xem biểu hiện của cô.”

Lúc này Tư Phù Khuynh mới thoả mãn, trong lòng vui vẻ: “Ông chủ, yêu ngài, tôi đi thay quần áo trước.” #𝖙y𝖙novel.com

Đầu tiên là đi kiếm một người, đợi khi xong chuyện cô sẽ tìm căn nhà khác.

Dù sao cô cũng biết nhiều thứ, không cần đến cầu vượt bày sạp hàng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Cô đúng là một tiểu thiên tài.

Tư Phù Khuynh đầy sức sống chạy đi.

Úc Tịch Hành đột nhiên nói: “Giống hay không?”

Vẻ mặt của Phượng Tam trở nên nghiêm trọng: “Cửu ca, ý của anh là..”

Ngay ʆậԹ tức, tâm trí anh ta bắt đầu tìm kiếm các đối tượng đáng ngờ trong các tổ chức khác nhau, đặc vụ hoặc sát thủ nào có đặc điểm giống với Tư Phù Khuynh.

Mặc dù Phượng Tam đã có chút cảm tình tốt với Tư Phù Khuynh, nhưng anh ta cũng sẵn sàng giết cô ngay tại chỗ.

Úc Tịch Hành: “Hồ ly đổi màu.”

Phượng Tam: “???”

Cái gì?

****

Khi Tư Phù Khuynh thay quần áo đi ra, Phượng Tam cũng lái xe đến.

Đây là một chiếc xe màu trắng, không có logo, phiên bản cũng rất bình dân.

Nhưng vừa ngồi, Tư Phù Khuynh phát hiện chiếc xe này không giống bình thường.

Cô lặng lẽ đặt tay lên bệ cửa sổ, có ít nhất ba vũ khí bí mật được giấu ở đây, chưa nói các cơ chế phức tạp khác.

Chỉ cần có người muốn cướp chiếc xe này, những vũ khí kín này sẽ giết chết người đó ngay ʆậԹ tức.

Không chỉ như vậy, vỏ xe cũng rất cứng, hiển nhiên là làm bằng chất liệu đặc biệt.

Có vẻ như, ông chủ của cô có bối cảnh không nhỏ.

Đương nhiên, Tư Phù Khuynh cũng không hỏi Phượng Tam rằng có phải anh ta đến từ nhà họ Mặc ở Trung Châu không. 

Mặc dù nhà họ Mặc đã tồn tại hàng nghìn năm, nhưng nó vẫn là thứ mà người bình thường không thể chạm tới.

Phượng Tam chú ý đến ánh ɷắt  soi mói của cô: “Tư tiểմ thư  thích chiếc xe này chứ?”

“Cũng tạm được.” Tư Phù Khuynh ngửa người ra sau, chống cằm: “Còn có thể cải thiện hơn.”

Nhưng mà để cô ra tay, cái giá cũng không thấp, hơn nữa cô sẽ không tùy tiện giúp người khác cải tiến trang bị.”

Phượng Tam nổi lên sự hiếu thắng: “Còn có thể cải thiện như thế nào?”

Chiếc xe này do nhà họ Mặc chế tạo, là vô giá, ngay cả trong các cuộc đấu giá ở Trung Châu cũng đã có giá một tỷ.

Tư Phù Khuynh búng ngón tay, chỉ vào một chiếc máy bay đang bay ngang qua: “Thấy chiếc Đại Hạ 750 đó không?”

Phượng Tam ngẩng đầu, sững sờ: “Sao cô biết đó là 750?”

“Đơn giản, Sân bay quốc tế Lâm Thành chỉ có hai mẫu 750 và 349. Chiếc máy bay này đang bay về hướng Đông, tức là đến Đông Lĩnh Hải, cho nên nhất định là 750.”

Phượng Tam gật đầu trong vô thức.

Tư Phù Khuynh nghiêng đầu: “Cho tôi ba ngày, tôi có thể làm một chiếc máy bay lấy tốc độ 6000km/ giờ trực tiếp bay đến Công quốc Muston.”

Công quốc Muston nằm ở trung tâm Lục địa phía Tây, cách biên giới Đại Hạ hơn 10.000km.

Khóe miệng Phượng Tam giật giật. 

Sao cô ấy lại tự tin như vậy?

Tốc độ 6000km/ giờ, đó là cỗ máy thí nghiệm chạy bằng tên lửa, là sự nỗ lực miệt mài của một viện nghiên cứu trong nhiều thập kỷ.

“Khi nào có tiền, tôi cũng sẽ mua một chiếc ô tô.” Tư Phù Khuynh chậm rãi nói: “Cậu chạy xe quá chậm, không vui chút nào.”

“...”

Sau khi Phượng Tam đưa Tư Phù Khuynh trở về căn hộ nhỏ của cô, gần như là bỏ chạy.

Tư Phù Khuynh nhún vai: “Người trẻ tuổi, khả năng chịu đựng kém quá.”

Cô đóng cửa lại, ném mình trên chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại vài vòng.

Úc Tịch Hành đã trả trước cho cô mười vạn tiền lương, cô đặt hàng online, mua hơn chục hộp linh kiện điện tử và đồ ăn nhẹ.

Cảm giác có tiền, thật tốt!

Tư Phù Khuynh nằm sấp một lúc, sau đó đi vào nhà bếp cắt trái dưa ngọt mà cô mới mua.

Cô đi đến bàn máy tính, mở laptop. Đã nửa ngày trôi qua, tên cô vẫn nằm trong top hotsearch, cuộc khẩu chiến trên Weibo lên đến đỉnh điểm.

Loại fandom cấp thấp này có thể tồn tại lâu như vậy, Tư Phù Khuynh vô cùng bội phục.

Một bên cô ngồi ăn dưa, một bên thích thú nhìn fans của Lộ Yếm đang hò hét.

“Truyền thông Thiên Nhạc không nói gì, chắc là chính xác rồi, nếu không thì những tin đồn này đã bị bác bỏ từ lâu.”

“Tư Phù Khuynh cút khỏi “Thanh Xuân Thiếu Niên”, cút đi.”

“Anh Yểm cũng im lặng, nếu không, với tính cách dịu dàng của anh ấy, làm sao có thể không nói?”

“Tổ chương ɬཞìŋɧ có thể nói chút không, có phải Tư Phù Khuynh thật sự quấy rối anh không, anh Yểm?”

“Tư Phù Khuynh, cô thật ghê tởm.”

Tư Phù Khuynh nuốt nước bọt, chậm rãi gõ Weibo. Chỉ một từ.

 @Tư Phù Khuynh V: “Leo lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play