Khi đó Hạ Thịnh còn chưa có sự lạnh lùng nặng nề như bây giờ, Tất cả cảm xúc của chàng trai trẻ đều được viết trong mắt. 

Cảm xúc kiềm chế đó được nén chặt trong lòng, đau lòng không dễ phát hiện.

Anh nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, đột nhiên kéo tay cô, cúi đầu xuống, đôi môi khẽ chạm lên chỗ tím xanh kia trên cổ tay của cô.

Cảm xúc ẩm ướt ấm áp bao trùm, khiến cả người Ngu Thanh Vãn cứng đờ, anh hé môi, dùng răng nhọn cắn cắn, không mạnh, lại trêu cô đến mức nhột.

Tiếng quạt rít trong phòng học giống như đột nhiên ngừng hoạt động, từng luồng nhiệt nóng từ cổ tay bị anh gặm mà truyền đến, giống như bươm bướm vẫy cánh, vô hại, nhưng lại dễ như trở bàn tay làm dậy lên cơn bão.

Nói là cắn, nhưng nó giống hôn hơn.

Giống như dã thú hung mãnh vì đánh dấu con mồi, vuốt ve hung ác, lưu luyến mà thương tiếc.

Có người nói, từ động tác có thể đọc ra cảm xúc của con người vào lúc này.

Vậy vào lúc này, Ngu Thanh Vãn cũng từ đó cảm nhận được tình cảm vô cùng rõ rệt, dựa theo da thịt mà truyền đến.

Sự đau lòng của anh, cùng với sự ∂ịυ ∂àиɢ hiếm gặp.

Là vành tai chạm tóc mai trong sâu thẳm của tình yêu. 

Hô hấp của cô đập nhanh, trong lòng sụp đổ như một mớ hỗn độn.

Ngoài miệng lại tỏ vẻ bình tĩnh: “Hạ Thịnh, anh là chó sao?”

Thiếu niên khẽ bật cười, đuôi lông mày nhếch lên, hung tợn ɬཞả Ɩờı: “Là chó, chuyên ăn thỏ.”

Cô vốn dĩ không sợ anh, ngược lại còn vươn hai tay về phía anh, yếu ớt nói: “Hạ Thịnh, tay tôi đau, anh cõng tôi về đi.”

đôi ɷắt hẹp dài của Hạ Thịnh nheo lại, nhìn cô chằm chằm mấy giây, bỗng nhiên cười.

Anh không thích cười, bình thường trên ꁅươngꁅ mặt đẹp trai này hiếm lộ ra nụ cười tùy ý như vậy.

Mà ngay lúc này, ánh chiều tà màu đỏ cam chiếu vào phòng học, khiến cho đường nét tuấn tú của chàng trai trở nên cực kì ∂ịυ ∂àиɢ, đôi ɷắt đen nháy kia bình tĩnh nhìn cô, dường như có thể chiếm lấy trái tim của cô.

Tâm trạng Ngu Thanh Vãn thoáng qua, nhất thời ngẩn người.

Anh nhếch môi tà ác, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tay đau rồi muốn cõng, Ngu Thanh Vãn, sao em lại có thể giày vò người khác như vậy.”

Cô lấy lại tinh thần: “Anh không đồng ý thì coi như...”

Lời nói còn chưa dứt, chàng trai đã xoay người, không chút do dự ngồi ở trước mặt cô.

Tấm lưng chưa vì ai mà cúi vì cô mà hạ thấp, xương trên lưng có chỗ hơi nhô lên, kéo căng cơ bắp, ngang bướng lại cực kì mạnh mẽ.

“Lên đi.”

Ngu Thanh Vãn giật mình mấy giây, sau đó mới chậm rãi bò lên lưng của anh, tay ôm lấy cổ của anh. #𝖙y𝖙novel.com

Bả vai của chàng trai rộng hơn rất nhiều so với người cùng tuổi, cho người ta một loại cảɷ giác rất an toàn, anh đi một bước lại một bước, cõng cô đi rất xa.

Ánh mặt trời lặn phản chiếu hai bóng người chồng lên nhau, kéo dài rất dài. Cô dán mặt trên lưng của anh, lắng nghe tiếng trái tim đập mạnh mẽ của anh.

Dường như trái tim rất gần, nhịp tim chói tai của nhau chồng chéo lên nhau, không thể phân biệt được.

Trên ánh chiều tà hoàng hôn, cô thỏa mãn mỉm cười, nằm trên vai anh nói: “Cậu không phải nói là tớ giày vò cậu sao, hay là thả tớ xuống đi.”

Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng thở dài bất lực bên tai, mang theo sự cưng chiều không dễ phát hiện.

Anh nói: “Ông đây lần nào không phải can tâm tình nguyện bị cậu giày vò.”

-

Cổ truyền đến cảɷ giác đau nhói, trong nháy mắt kéo cô trở về hiện thực.

Anh đã cố gắng nói cho cô, thế nào mới thật sự là ức hiếp. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bên tai đỏ bừng bừng, nhiệt độ cơ thể dường như có thể thiêu đốt hòa tan trái tim, nhưng không thể giết chết nhịp tim đang tăng tốc.

Ngu Thanh Vãn cắn chặt môi, trái tim càng đập mãnh liệt hơn.

Là trí nhớ cơ thể mà Hạ Thịnh để lại cho cô.

Cực kì mãnh liệt, đến mức bất luận qua bao lâu, chỉ cần là Tất cả thời gian có liên quan, đều có thể dễ như trở bàn tay thức tỉnh đoạn kí ức kia.

Không bị khống chế, khiến cho cô cảɷ thấy hoảng sợ, cả người từ trên xuống dưới giống như bị vây hãm không thể động đậy.

Nhân lúc anh chưa sẵn sàng, Ngu Thanh Vãn cuối cùng thừa thế xông lên, đột nhiên dùng lực đẩy anh ra.

Trong nháy mắt thoát ra, cô xoay người bỏ chạy.

Vừa mở cánh cửa ra, chỉ nghe thấy giọng trầm của Hạ Thịnh ở phía sau kêu cô.

“Ngu Thanh Vãn.”

Anh nói: “Đừng luôn muốn chạy trốn.”

Động tác cầm nắm tay dừng lại, Ngu Thanh Vãn nghe thấy giọng khàn của anh, từng câu từng chữ: “Em chạy không thoát.”

Thân thể cô dường như cực kì run rẩy, cũng không quay đầu lại chạy xa khỏi địa bàn của anh.

Ánh mắt Hạ Thịnh bình tĩnh, nhìn bóng lưng cô biến mất ở cửa, vội vàng chạy trốn.

Căn phòng lớn như vậy, vắng vẻ buồn tẻ. Mùi thuốc trên người cô gái dường như còn luẩn quẩn quanh mũi không vơi được, cảɷ giác da thịt mềm mại tinh tế còn sót lại trên đôi môi.

Yết hầu của anh lăn nhẹ, ánh mắt nhìn về phía âu phục được xếp gọn trong giường xếp.

Lý trí nói cho anh biết, phải làm tàn nhẫn hơn.

Chí ít, cũng nên để cô cảm nhận được một phần mười nghìn cái đau của anh lúc trước, mới có thể để cho cô biết cái giá phản bội anh lúc trước.

Nếu cô muốn chạy trốn, dù là chân trời góc bể, anh cũng sẽ nghĩ hết biện pháp mà bắt cô trở về.

-

Ngoài công ty, màn đêm buông xuống.

Ngu Thanh Vãn đứng bên lề đường, gió đêm thổi từ từ, cuối cùng cũng xóa tan cái nóng ở bên tai.

Do dự hồi lâu, cô vẫn là lấy điện thoại di động ra, gọi một số.

Rất nhanh đầu bên kia điện thoại đã kết nối.

Ngu Thanh Vãn nhấp môi, dừng lại một chút rồi mới mở miệng: “Ngài Chung, chúng ta gặp nhau một lần đi.”

Nửa tiếng sau, trong quán cafe.

Khi Chung Đình Bạch đến, Ngu Thanh Vãn đã ngồi cạnh cửa sổ đợi một lúc, gọi hai ly cafe.

Chung Đình Bạch ngồi xuống đối diện cô, ꁅươngꁅ mặt ∂ịυ ∂àиɢ ấm áp của người đàn ông hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn rất ∂ịυ ∂àиɢ.

“Thanh Vãn, sao vậy? Đột nhiên lại tìm tôi.”

Ngu Thanh Vãn hít một hơi sâu, nhắm mắt, giọng nói mềm mại lộ vẻ vài phần bất lực.

“Ngài Chung, rất xin lỗi.”

Chung Đình Bạch ngừng lại, nụ cười trên môi hạ xuống.

“Em đã biết rồi?”

Ngu Thanh Vãn mím chặt môi, trong lòng càng thêm tự trách.

“Xin lỗi ngài Chung. Đều là vì tôi, mới...”

“Em không cần xin lỗi, Thanh Vãn, cái này không liên quan đến em.”

“Coi như hôm nay em không tìm tôi, tôi cũng sẽ chủ động liên lạc với em.”

Giọng nói của anh ta bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cực kì nghiêm túc nhìn cô: “Thanh Vãn, tôi biết, những năm này em luôn muốn rời khỏi nhà họ Dung, chỉ là từ một số nguyên nhân mà tôi không biết nên mới ở lại.”

“Không lâu nữa, nhà họ Dung cũng không giữ nổi em. Nhưng bây giờ, lại thêm Hạ Thịnh. Nếu như không thể thoát khỏi anh ta, em vĩnh viễn không có cách nào có cuộc sống mà em mong muốn.”

Ngu Thanh Vãn bất ngờ, không nghĩ tới đột nhiên anh ta đột nhiên nói nói những điều này, mở miệng muốn từ chối: “Ngài Chung, tôi...”

Chung Đình Bạch ngắt lời cô, ấm giọng đề nghị: “Nếu như em đồng ý, chúng ta có thể thỏa thuận hôn nhân, sau đó ra nước ngoài. Anh ta cũng không đến mức đuổi theo đến nước ngoài, chỉ có như vậy, anh ta mới có thể thu liễm. Thời gian trôi qua lâu, anh ta hẳn cũng sẽ không lại dây dưa với em.”

Giọng nói anh ta chậm rãi: “Chúng ta có thể rời khỏi Lâm Thành, nếu như em muốn, có thể đi học ở nước ngoài, chúng ta cũng có thể chu du thế giới, đi xem bất kì cảnh đẹp nào mà em muốn xem.”

“Tôi...”

Ngu Thanh Vãn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Không thể phủ nhận được, cô bị lời nói này làm cho hơi rung động.

Chung Đình Bạch nói không sai, quả thực là cô muốn rời khỏi nơi này.

Mong muốn duy nhất, cũng là mong muốn lớn nhất của cô, chính là rời khỏi nhà họ Dung, thoát khỏi sự trói buộc của Dung Khâm Hoa, đi làm chuyện mà mình muốn.

Được nhà họ Dung nuôi mấy năm nay, thậm chí Ngu Thanh Vãn còn không được học đại học.

Dung Khâm Hoa sẽ mời gia sư tốt nhất cho cô, không cho cô rời khỏi nhà họ Dung nửa bước, ông thông qua phương thức cực đoan này, chặt đứt Tất cả khả năng trốn thoát của cô.

Bình tĩnh mà xem xét, đối với cô mà nói, không có ai thích hợp để kết hôn với cô hơn anh ta.

∂ịυ ∂àиɢ quan tâm, thành thục cẩn trọng, cũng hiểu cuộc sống mà cô đã trải qua, sẽ là một người chồng không chọn sai.

Nhưng Ngu Thanh Vãn muốn không phải là những chuyện này.

Dù là rời khỏi nhà họ Dung, kết hôn với Chung Đình Bạch, cô cũng chỉ là phụ thuộc từ một người này, biến thành một người khác, bản chất cũng không thay đổi.

Cô không muốn như vậy, không muốn cuộc sống vẫn luôn ỷ lại vào người khác.

Cuộc sống như vậy, cô đã trải đủ rồi.

Tất cả cám dỗ trước mắt, cô chỉ muốn được tự do.

Thoát khỏi quá khứ, càng xa càng tốt, chỉ có như vậy, cô mới có thể quên đi Tất cả những quá quắt và thống khôt.

Cuộc sống đã thuộc về Ngu Thanh Vãn, không bị bất kì người nào trói buộc.

-

Rời khỏi quán cafe, Chung Đình Bạch muốn đưa cô về nhà, bị Ngu Thanh Vãn từ chối.

Cô một thân một mình đứng bên đường, gió đêm thổi bay tóc, giọng nói của Chung Đình Bạch còn quanh quẩn bên tai.

Giống như trước mắt hiện ra, cô kết hôn, mới là cách duy nhất có khả năng thoát khỏi Hạ Thịnh.

Vết đỏ trên gáy bị gió thổi qua, hơi nóng đó dường như đã quay trở lại, mang theo một mùi hương đàn có như không.

Ma xui quỷ khiến cô vươn tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ, lại nhanh chóng rụt về.

Sẽ sao?

Hạ Thịnh sẽ buông tay cô sao?

Cô không biết.

Bỗng nhiên, quang cảnh trước mắt hỗn loạn giống như lại biến thành ánh mắt cố chấp của anh.

Ánh mắt của anh ཞõ ཞàŋɠ đang nói.

Ngu Thanh Vãn, em đừng hòng.

Đừng hòng rời khỏi anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play