Màn đêm buông xuống, tầng cao nhất của tòa nhà Hạ thị, giao thông nhộn nhịp được phản chiếu trên cửa kính, phản chiếu ánh sáng kì lạ, tia sáng lúc sáng lúc tối.
Ngu Thanh Vãn cuối cùng tỉnh dậy trong một mảng yên tĩnh.
Dưới thân mềm mại, cô mở mắt ra, đợi cảɷ giác chóng mặt qua đi, mới nhìn chung quanh bốn phía lạ lẫm.
Ngu Thanh Vãn hoảng hốt hai giây.
Cô đang ở đâu đây?
Trên người còn được bao phủ một chiếc áo âu phục màu đen, khi cô ngồi dậy, âu phục cũng trượt theo động tác của cô.
Ngu Thanh Vãn cầm áo tây kia lên, hơi thở đàn hương cực kì quen thuộc bao vây lấy cô, ngón tay của cô hơi xiết chặt, vài giây sau mới lấy tây trang kia ra, xếp xong đặt lên giường.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói, hẳn là có người ở bên ngoài.
Cô ຖhẹ ຖhàຖງ xuống giường, dưới chân lại giống như giẫm phải thứ gì.
Cơn buồn ngủ qua đi, dường như là một cái nắp thuốc.
Tủ đầu giường không có đóng chặt, trong khe hở dường như còn rơi ra vài viên thuốc màu trắng.
Ngu Thanh Vãn run sợ, muốn kéo tủ khóa ra xem bên trong là gì, khi đang khom lưng, khủy tay cũng không cần thận chạm vào lò đàn mộc bên cạnh.
“Bịch---”
Một âm thanh trầm đục từ phòng nghỉ truyền đến, trong nháy mắt hấp dẫn mấy giám đốc điều hành cấp cao trong phòng làm việc.
Âm thanh báo cáo im bặt mà dừng lại, vài người nhất thời không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng nghỉ.
Trong phòng, Ngu Thanh Vãn sợ hãi không dám lộn xộn, cũng không dám phát ra âm thanh.
Hạ Thịnh mở mắt, tỉnh bơ liếc mắt nhìn về phía phòng nghỉ, lập tức thu hồi tầm mắt.
Anh thờ ơ giải thích: “Nuôi một con thỏ ở bên trong, không nghe lời lắm.”
Mấy vị giám đốc cấp cao liếc mắt nhìn nhau, đều có thể nhìn ra ánh mắt khiếp sợ trong mắt nhau, cũng nghe hiểu ý công khai này trong lời nói của Hạ Thịnh, trong đầu lập tức bắt đầu bổ não hình ảnh.
Ông chủ của bọn họ đây là... kim ốc tàng kiều?
Không có thời gian suy nghĩ tiếp, đã bị Hạ Thịnh trầm giọng đánh gãy: “Tiếp tục.”
Nhóm người giám đốc cấp cao lập tức không dám phân tâm, tiếp tục báo cáo, tốc độ nói ཞõ ཞàŋɠ nhanh hơn đáng kể.
Đợi đến khi báo cáo kết thúc, mọi người đang kinh hồn bạt vía đợi lời răn dạy như cuồng phong mưa rào giống như mọi khi, không nghĩ tới Hạ Thịnh lại đây nắp bút máy lại, lạnh nhạt nói: “Hôm nay đến đây thôi, Tất cả ra ngoài đi.”
Thấy thái độ Hạ Thịnh hôm nay hiếm khi ∂ịυ ∂àиɢ, mấy vị giám đốc cấp cao nhìn nhau một lát, đoán được cái gì, cũng ở trong lòng thở dài một hơi, không dám trì hoãn rời khỏi văn phòng.
Vừa ra khỏi cửa, mấy người thở phào nhẹ nhõm, sau lưng mồ hôi ướt đẫm.
Trong đó có một người hạ giọng hỏi: “Vừa rồi ở trong phòng nghỉ có người phải không?”
“Không phải vừa rồi có nhân viên trong nhóm thảo luận, thấy ông chủ Hạ bế một cô gái vào văn phòng sao? Xem ra là sự thật.”
Một người vị giám đốc cấp cao khác nhớ lại, thổn thức không thôi: “Trước đây không phải nói ông chủ Hạ không gần nữ sắc sao, lần trước có cô thư kí không hiểu chuyện đi vào phòng nghỉ, chạm vào tây trang của ông chủ Hạ, ngày hôm sau người đó bị đuổi việc. Còn có một lần, thiên kim của Ngân hàng Lâm thị Bắc thành đến công ty, đợi đến buổi chiều, ngay cả mặt của ông chủ Hạ cũng chưa nhìn thấy.” #𝖙y𝖙novel.com
Có người đi theo cảm thán: “Có thể được kim ốc tàng kiều, vị bên trong cực kì ghê gớm, đương nhiên có thể thấy được tính tình của ông chủ Hạ, người bình thường không thể có được. Bất quá về sau chúng ta phải thông minh chút, còn có thể ít bị mắng...”
-
Trong phòng nghỉ, Ngu Thanh Vãn khẩn trương tới mức không dám hít thở mạnh, sợ bị người bên ngoài phát hiện bên trong có người.
Không nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh gì, cô thật cẩn thận đi đến trước cửa, muốn nghe một chút xem người bên ngoài đã đi chưa.
Ngu Thanh Vãn vừa định dán tai lên cửa nghe lén, đột nhiên cửa bị người từ bên ngoài mở ra.
Không kịp đề phòng, cơ thể của cô không thể khống chế ngã về phía trước, bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, cực kì mạnh mẽ, khiến cô căn bản không thể vùng vẫy.
Hạ Thịnh hơi dùng sức, tay kia đóng cửa lại, một lần nữa ngăn cách phòng nghỉ thành một không gian chật hẹp.
Trong nháy mắt, cả người Ngu Thanh Vãn bị anh dễ như trở bàn tay đè trên cửa, cổ tay cũng bị cánh tay to lớn của người đàn ông chế trụ, tránh cũng không tránh được.
Phòng nghỉ không bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, hai cái bóng cùng xen lẫn chiếu lên sàn nhà, sự chuyển đổi giữa ánh sáng và bóng tối phác thảo đường nét sâu sắc của người đàn ông, làm cho nó có vẻ có chiều sâu hơn
Môi của anh rất đẹp, cánh môi rất mỏng, đường cong hiện ra mấy phần cảɷ giác lạnh lẽo.
Ngu Thanh Vãn hơi bối rối dời tầm mắt, hô hấp ấm áp tiếp đó thở ra bên tai, trêu chọc thần kinh run lên từng đợt.
“Nghe lén đủ chưa?”
Âm thanh trầm ấm của người đàn ông truyền đến đỉnh đầu, theo đó hơi run rẩy trong ngực, làm cho Ngu Thanh Vãn nhất thời tim đập như nổi trống.
Cô vô thức nuốt nước miếng, nhịn không được khẽ cãi lại: “Không phải là tôi cố ý nghe lén.”
Khoảng cách quá gần, cảɷ giác xâm lược mà anh mang lại quá mạnh mẽ, Ngu Thanh Vãn liếm môi khô khốc, hô hấp theo bản năng thở nhẹ, nhỏ giọng hỏi anh: “Người bên ngoài đi rồi sao?”
Hạ Thịnh mỉm cười, mặt không đổi sắc nói dối: “Chưa đi.”
Ngu Thanh Vãn tin lời của anh nói, bỗng chốc trợn to mắt.
“Làm sao, sợ người khác nhìn thấy?”
Hạ Thịnh dời tầm mắt, giọng điệu bất cần, lại mang theo chút ngả ngớn: “Sợ bị nhìn thấy, còn dám quang minh chính đại đến công ty tìm anh?”
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn nhất thời nghẹn lời.
ཞõ ཞàŋɠ là muốn đến tìm anh nói chuyện nghiêm túc, thế nào lại bị anh nói thành loại...
Bọn họ dường như là đang có cảɷ giác yêu đương vụng trộm.
Cô vội vàng bối rối né tránh tầm mắt của anh, định thần lại, vứt nỗi lòng phức tạp phía sau đầu, ngữ khí bình tĩnh nói.
“Em tới tìm anh, là muốn nói với anh chuyện Chung gia.”
Lời vừa nói xong, hơi thở mập mờ xung quanh bầu không khí nháy mắt tan thành mây khói, không khí đột nhiên lạnh đến cực điểm.
Ngu Thanh Vãn ổn định tâm trạng, ngẩng mắt nhìn về phía anh, giọng nói bình tĩnh thanh nhạt.
“Hạ Thịnh, ân oán lúc đó của chúng ta, không có liên quan tới ngài Chung.”
Mắt Hạ Thịnh nháy mắt u ám, đáy mắt đen khịt cuồn cuộn sự tàn ác.
“Em vì hắn ta nên mới tìm anh?”
“Em...”
Anh bỗng nhiên khẽ cười, giọng nói ý thức hàm xúc không rõ: “Không quan tâm nhà họ Dung, ngược lại là nhớ thương hắn ta?”
đôi ɷắt sâu thẳm đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô, dường như đã ở bên bờ ranh giới đánh mất lí trí, hơi thở xung quanh người đàn ông cũng trở nên ảm đạm nguy hiểm, tuyên bố ཞõ ཞàŋɠ tín hiệu nguy hiểm,
Khi nhắc tới nhà họ Dung, ánh mắt Ngu Thanh Vãn chớp chớp, cô cụp mắt xuống như né tránh anh.
Cô hít một hơi thật sâu, khẽ nói, ý đồ giảng đạo lý với kẻ điên: “Trong lúc chúng ta nói chuyện, không nên dính dáng đến người vô tội...”
Lời còn chưa nói dứt, đã bị Hạ Thịnh lạnh giọng ngắt lời: “Anh ta muốn kết hôn với em, vô tội sao?”
Nghe vậy, Ngu Thanh Vãn sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy khóe môi anh nở một nụ cười hung ác nham hiểm, giống như ánh mắt sâu thẳm cố chấp đáng sợ, kìm nén sự điên cuồng.
Anh thấp giọng, cực kỳ chân thành hỏi: “Em nói, anh ta có đáng chết hay không.”
Nghe lời này của Hạ Thịnh, mắt cô mở to, mắt nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hai má trắng nõn của cô gái đỏ ửng, giống như đóa hoa hải đường bị ánh sáng chiếu qua. Đôi môi đỏ mỏng khẽ nhếch, đôi ɷắt đẹp to tròn phản chiếu ཞõ ཞàŋɠ bóng dáng của anh.
Trong mắt của cô chỉ có mỗi bóng dáng của anh.
Đến khi nhận ra điều này, một tia cảm xúc mừng rỡ vặn vẹo không hiểu sao nỗi dậy, ánh mắt Hạ Thịnh lại tấm sầm lại.
Ngón tay lạnh lẽo khớp xương ཞõ ཞàŋɠ nắm lấy cằm của cô, âm thanh cũng khàn vài phần.
“Yên tâm, anh ta không có bản lĩnh cưới em đâu.”
Anh cười lạnh: “Loại người như một con kiến có thể tiện tay giết chết, em coi trọng phế vật kia?”
Ngu Thanh Vãn mím môi, không thể nói nên lời trước sự kiêu căng của anh.
Hai người vốn căn bản không cùng một tần số, cô không thể nào có biện pháp để ôn hòa nhã nhặn nói chuyện đạo lý với anh.
Cô hít một hơi thật sâu, chỉ cảɷ thấy cực kỳ bất lực. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Hạ Thịnh, anh có thể nào đừng dùng quyền thế ức hiếp người khác...”
“Ức hiếp?”
Anh khẽ nói hai chữ kia, liếm môi dưới, cười giận dữ, giống như đang cười sự ngây thơ của cô.
Đối với nhà họ Chung, sao cần anh dùng cái gì gọi là quyền thế.
Nếu chân tướng ức hiếp giống như lời của cô nói, ngay cả cơ hội cô tới đây để giúp nhà họ Chung cũng không có.
Con mắt đen tối của anh chiếm lấy cô, giọng nói thích thú không rõ.
“Ngu Thanh Vãn, bây giờ anh dạy em, thế nào là ức hiếp.”
Ngu Thanh Vãn sửng sốt, ngay sau đó, chỉ thấy Hạ Thịnh đột nhiên cúi người lại gần, chiếc mũi cao thẳng kia khẽ ghé sát lại gần cô, từ góc độ trên cao nhìn xuống, anh hung hãn giữ cô ở trước người, không chừa một khe hở.
Lồng ngực phập phồng gần ngay trước mắt, hai bên tai Ngu Thanh Vãn bắt đầu nóng lên, đại não nháy mắt mất khả năng phản ứng, ngay cả hô hấp cũng quên.
Chỉ nghe thấy anh hạ thấp giọng nói: “Cái này gọi là ức hiếp.”
Ngay khi cô đang sững sờ thất thần, Hạ Thịnh lại cúi đầu, Ngu Thanh Vãn hoảng hốt quay mặt qua một bên, môi của anh chạm vào da cổ mềm mại của cô.
Cả người cô cứng đờ, cảɷ giác ấm áp bao trùm cả người, hơi thở phả vào bên tai, cảɷ giác run rẩy tê dại tràn ngập các giác quan.
Anh dùng mấy phần lực, giống như đang trừng phạt cô, phát tiết cảm xúc mà anh đang kìm nén ngay lúc này.
Hô hấp của Ngu Thanh Vãn căng thẳng, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp từ tính quanh tai, được bao bọc trong một hơi thở mỏng manh và kiềm chế, tiếng tim đập cũng vô thức đập cùng anh.
Giọng anh không hiểu sao lại khàn khàn: “Thế này mới gọi là ức hiếp?”
“Học được chưa?”
Ngu Thanh Vãn không ɬཞả Ɩờı.
Trong lúc hoảng hốt, động tác quen thuộc khiến cô nhớ về hồi ức của mùa hè nào đó vào mấy năm trước.
Khi đó cô còn đang đi học.
Bởi vì bị bệnh, Ngu Thanh Vãn rất sợ bản thân bị thương, hễ thấy máu sẽ rất phiền phức.
Cô sợ, Hạ Thịnh càng sợ hơn.
Vậy nên bất cứ Tất cả những việc nặng nhọc, đều được anh đảm nhận hết.
Có một ngày nọ tan học, Hạ Thịnh đến muộn, Ngu Thanh Vãn tự mình chuyển bàn ở trong phòng học.
Sơ ý một chút, khiến cổ tay bị đập bầm tím, nổi lên làn da trắng nõn của cô hơi đáng sợ. Nhưng may mắn là không bị chảy máu.
Đến mức sau khi bị Hạ Thịnh bắt gặp, sắc ɷặt cực kì u ám.