***
 Người bình thường gặp được loại tình huống này sẽ phản ứng như thế nào?
 

Áo đen to con không có biểu lộ gì, vẫn tiếp tục kiểm tra, vờ như tìm ra một cái camera nhỏ từ góc tường, cuối cùng đảo mắt một vòng, xác nhận không có gì không đúng, nhẹ gật đầu với Hạ Nguyên, nhìn về phía camera trong tay nàng, nhắc nhở một câu, "Tiểu thư, khách sạn của chúng ta không được phép quay video."

Hắn nói xong liền chuẩn bị rời đi, chỉ là trông thấy cái chốt cửa dưới đất liền không khỏi giật giật khóe miệng.

Hạ Nguyên ồ lên một tiếng, người này là người của khách sạn?

Thật đúng là. . . .

Khách sạn còn rất tận trách. . .

Tên áo đen - phi thường tận trách - quay đầu liền khổ mặt, đi vào một chỗ yên tĩnh, ánh mắt của mấy người phục vụ cứ một mực nhìn chằm chằm nhưng lại lại không dám tới gần.

Áo đen ghé vào bên tai một nam nhân tinh anh nói gì đó, nam nhân trong nháy mắt đen mặt lại, "Chút chuyện này mà cũng có thể xém chút xảy ra sự cố! Mày nên trở về lò huấn luyện rồi đấy!" 

Mặc dù với thân phận bảo tiêu của khách sạn sẽ không có ai hoài nghi cái gì mà còn tín nhiệm khách sạn  hơn, . . . Nhưng nhỡ đâu vạn nhất thì sao?

Áo đen nâng trán, "Em đã khóa cửa lại, ai biết sẽ có người khí lực lớn như vậy, trực tiếp làm rơi cả khóa xuống. . ."

Còn giảo biện! Nam nhân cười lạnh, "Vậy mày tự đi nói với Mộ thiếu."

Áo đen mồ hôi lạnh đều chảy dòng dòng "Không, em không dám, đại ca, em không dám đâu."

Nam nhân trừng mắt liếc hắn một cái, bình phục lại tâm tình, hít vào một hơi, đưa tay gõ cửa phòng.

Cửa mở.

Trong phòng Kim Bích Huy Hoàng tương đối tối, có mấy nam nhân ngồi ở một bên, vây quanh một nam nhân khác, đang nói gì đó.

"Tứ ca, nghe nói gần đây anh muốn đảm nhiệm làm hiệu trưởng  đại học B?" Hiệu trưởng của đại học cũng là một lối tắt cho những người có tư lịch, hiệu trưởng B đại thuộc về cấp phó bộ, vào đó cũng đủ dọa người.

"Gần nhất là nhiệm kỳ mới, tránh đi một chút cũng tốt." Mộ ca ở đây, Giang Trạch hoàn toàn không dám hút thuốc, trong miệng nhạt không chịu được, cầm lấy một cái kẹo Quất Tử lột nhét vào miệng, tiếp lời, "... Bất quá, để Tứ ca đi giáo dục người khác? Lão gia tử đùa sao??"

Nghe thấy cửa phòng mở, bọn hắn ngừng lại.

Nam nhân ở giữa mắt đen kịt, sắc mặt tái nhợt, tay ôm lấy khóe môi không để ý đến bọn họ, biếng nhác nhìn qua một chút, lệ khí dọa người lóe lên một cái rồi biến mất, "Làm sao?"

Nam nhân tinh anh đáy lòng lạnh lẽo, kém chút nhịn không được lui lại một bước "Mộ thiếu. ...."

Cầm tới đoạn phim, Hạ Nguyên nhìn dáng vẻ vội vàng của hai người trong video, có chút ghét bỏ.

—— Ôi! Thật sự là không nói nổi! Làm sao cũng hẳn là phải tắm trước chứ, người bẩn như vậy. . .

Cô nghĩ nghĩ về sau nên làm như thế nào, nghĩ tới đau nhức cả não cũng không nghĩ ra, Hạ Nguyên rất lưu manh đem video đóng gói phát cho đại ca, nhị ca và cha mẹ một phần, rồi liền gọn gàng linh hoạt chạy đi ăn.

Cô lại không thông minh, việc này vẫn là để người thông minh đến làm đi.

Về phần muốn tránh đi nam nữ chủ hay không, chắc là nên đi. Hạ Nguyên mở tủ lạnh ra, lấy một lon bia ra uống, thỏa mãn chậc lưỡi, một tay cô là có thể bóp chết hắn nha, chỉ làm như này đã tốt lắm rồi.

Hạ Nguyên lưu manh hoàn toàn không biết thu được một phần tin tức này, tập thể mấy người Hạ gia đều bùng nổ.

Hạ Nhị thiếu vỗ bàn một cái rồi đứng lên, tóc đều dựng thẳng từng sợi, "Hay cho một tên Quý Minh Nghiễn, đúng là một tên cháu trai tốt, xem ông có đánh chết hắn không!"

Hạ đại ca tự hỏi gần đây có dự án gì hợp tác cùng Quý gia. . .

Mẹ Hạ tức giận tay đều có chút run, mấy người con trai bọn hắn không cẩn thận nhận biết, nhưng là bà nhìn ra được, Nguyên Nguyên hai năm này. . . đối với Quý Minh Nghiễn căn bản cũng không phải chỉ là một chút thích, chỉ sợ là cả người lẫn tâm đều treo ở trên người hắn.

Lúc này để nàng nhìn thấy những thứ này. . . Nguyên Nguyên từ nhỏ được nâng trong lòng bàn tay, tâm tính cao ngạo, bị người khác từ bỏ làm sao có thể bỏ qua được. Chỉ có hai loại khả năng, nếu không phải là trong cơn tức giận tìm một người so với hắn tốt hơn, thì là không cam tâm từ bỏ, cùng hai người kia dây dưa lấy nhau. . .

Mẹ Hạ đầu óc co lại, hai con đường này đều không có kết quả gì tốt, bà khàn giọng "Trước tiên phải hủy hôn, phải nhanh lên. . ."

Nếu không, bà sợ Nguyên Nguyên sẽ hối hận, quấn lấy không muốn rút lui.

Không thể không nói, mẹ Hạ đoán rất chuẩn, cách làm của nguyên chủ lúc trước so với những gì bà đoán thì giống nhau như đúc, chỉ là bây giờ người ở chỗ này lại không giống.

Mẹ Hạ là người thông minh, mấy người Hạ gia không có ai coi nhẹ ý kiến của nàng, đúng lúc mấy con trai xoắn xuýt không biết nên làm gì, ba Hạ trầm mặt, gân xanh đều đang run, "Hiện tại tôi đi gọi điện cho Quý gia."

Mỗi người cha trông thấy con gái nhà mình bị cô phụ đều hận không thể đánh chết tên cô phụ kia. . .

Tập thể Hạ gia một chút thời gian đều không chậm trễ, liền lão gia tử cũng không thông báo, biết được Quý gia lão gia tử đang ở nhà, liền trực tiếp đi Quý gia nói chuyện từ hôn

"Rất xin lỗi, hai đứa nhỏ nhà chúng ta đều tình không đầu ý không hợp, cửa hôn sự này vẫn là thôi đi tương đối tốt."

Lúc từ hôn, khiêm tốn chút thì đều dùng lý do là nữ nhi nhà ta không xứng với con trai nhà các ngươi vân vân, nói thẳng là không tình đầu ý hợp thế chính là một chút mặt mũi đều không lưu lại cho đối phương.

Quý lão gia tử sửng sốt một chút, lập tức liền kịp phản ứng, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện gì, đầu óc một mực xoay chuyển, trên mặt tất cả đều là mỉm cười, trước ổn định bọn hắn, "Cháu trai Hạ à, cháu đừng vội, nếu như Minh Nghiễn làm cái gì có lỗi với Nguyên Nguyên, chú nhất định sẽ bắt hắn nhận lỗi sửa sai, Minh Nghiễn đứa nhỏ này cũng là cháu nhìn từ nhỏ tới lớn, hắn là thật lòng thích Nguyên Nguyên. . ."
 

Ba Hạ khóe mắt lộ ra một chút châm chọc, miễn cưỡng bảo trì lễ nghĩa "Chú Quý, chú đừng nói nữa."

Hắn hít vào một hơi, "Từ thâm tâm mà nói thì chú Quý, chú cũng biết, Hạ gia chúng ta cho tới nay đều không cần con cái phải đi liên hôn, Nguyên Nguyên năm đó, nếu không phải Minh Nghiễn cam đoan sẽ đối tốt với nó, sẽ chỉ có một người vợ thì cháu cùng Kha Kha cũng sẽ không đồng ý."

"Nhưng cháu không nghĩ tới, cũng có thể là do chúng ta cưỡng cầu, Minh Nghiễn đứa nhỏ này đã nói sẽ chỉ có một người vợ, nhưng người vợ kia không nhất định là Nguyên Nguyên nhà chúng ta đâu."

"Làm sao lại không phải!" Quý lão gia tử dùng quải trượng gõ gõ mặt đất, "Chú chỉ nhận một người cháu dâu là Nguyên Nguyên, cháu dâu Quý gia ngoại trừ Nguyên Nguyên sẽ không có người khác."

"Thôi thôi." ba Hạ cười, "Chú Quý, việc này không có gì để nói, Hạ gia cháu cũng không cần tên tuổi gì cả, hôn ước này nhất định phải từ bỏ, ngài có đáp ứng hay không đều như thế, . . . Sáng mai chúng ta sẽ đăng báo."

"Không quấy rầy ngài, cháu về trước đi an ủi Nguyên Nguyên." Ba Hạ nói xong, cúi mình chào lão gia tử liền rời đi.

Quý lão gia tử ở trong phòng dâng lên một trận huyết khí, đầu váng mắt hoa, kém chút không đứng vững.

"Lão gia tử!" người hầu bên cạnh vội vàng đến đỡ,

". . . Không cần, đi tra xét xem chuyện gì xảy ra." Hạ lão gia tử hất tay của hắn ra, ổn định lại, đứng thẳng người, hít vào một hơi, "Còn có, gọi điện thoại để tên ngu xuẩn kia tới gặp tôi!!"

Hỏi một chút hắn đều đã làm cái gì! Làm cái gì có thể để Hạ gia tức thành cái dạng này? Có biết Quý gia bọn hắn đang đi xuống dốc hay không?! Có biết hắn đã phí bao nhiêu sức lực mới khiến cho hai nhà kết thành thông gia hay không?! Hả?!

"Vâng, vâng!" Người hầu vội vàng đi gọi điện thoại cho Quý Minh Nghiễn.

...

Quý Minh Nghiễn lúc này mới đi ra từ khách sạn.

Hắn không nghĩ tới, tối hôm qua uống chút rượu lại làm ra chuyện sai trái, chiếm lấy thân thể của Hạ Nặc.

Buổi sáng tỉnh lại trông thấy Hạ Nặc đôi mắt lạnh lùng của hắn liền mộng bức, trong đầu lộn xộn, Hạ Nặc còn nói không muốn nhìn thấy hắn. . . Quý Minh Nghiễn vuốt vuốt cái trán, có chút không thoải mái.

Hắn thở dài, là hắn có lỗi với cô ấy, như thế nào thì cũng phải phụ trách, . . . Trở về cùng ông nội nói một chút, hôn ước với Hạ gia, liền giải trừ đi.

Thời điểm hắn trở lại Quý gia, Quý gia đang lộn xộn, người hầu nói lão gia tử tìm hắn, Quý Minh Nghiễn ngẩn người, lên lầu, gõ mở cửa thư phòng, "Ông nội."

Lão gia tử thanh âm âm trầm, "Tối hôm qua mày đã làm gì?"

Quý Minh Nghiễn ngơ ngác một chút, nhếch môi, "Ông nội, hôn ước của cháu cùng Hạ gia liền giải trừ đi."

Lão gia tử cười lạnh một tiếng, "Ông hỏi mày tối hôm qua mày làm cái gì."

Quý Minh Nghiễn không nói chuyện, nhíu mày lại, hời hợt nói, "Ông nội, cháu cùng Hạ Nguyên vốn dĩ không có tình cảm, sự tình trong công ty không cần Hạ gia hỗ trợ thì Quý gia cũng sẽ không kém, cháu lấy ai cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến công ty."

Quý lão gia tử xem như hiểu rõ.

"Đúng là cháu trai tốt, thật quá tự tin, " hắn đột nhiên trầm tĩnh lại, "Cánh cứng cáp rồi, nghĩ muốn bay sao?"

"Vậy mày cũng phải chờ cánh thật sự dài, thật sự cứng chứ!" Nói rồi đem ảnh chụp ném lên mặt hắn ta rồi rống giận  "Mày thật sự cho rằng tên tuổi của công ty là mày tự mình lấy được sao?! Mày phát triển nhanh như vậy, có bao nhiêu người là do xem trọng mặt mũi Hạ gia cùng Quý gia?"

"Chờ sau này cánh thật cứng rồi ày ngủ nhiều hay ngủ ít với ai ông đều không nói! Hiện tại đang trong giai đoạn mấu chốt mà mày làm cái gì?! Có năng lực thì mày đem tiểu minh tinh đổi thành Hạ gia đi!" Hạ gia mà có một tiểu thư khác thì cần gì phải bám víu vào một mình Hạ Nguyên chứ!

Quý Minh Nghiễn nhìn ảnh chụp trên mặt đất, biến sắc, "Ai đưa tới."

"Mày quản ai đưa tới làm gì." Quý lão gia tử bình phục một thoáng hô hấp, "Cũng không nhìn một chút đây là trường hợp nào, nếu không phải ông cho người chùi mông cho mày thì ngày hôm nay ảnh giường chiếu của ày cùng tiểu minh tinh liền có thể bay đầy đường rồi đấy."

Sắc mặt ông âm trầm, "Ông mặc kệ mày cùng tiểu minh tinh này có quan hệ gì, mày nhất định phải đem Hạ Nguyên dỗ trở về cho tốt."

Quý Minh Nghiễn nhíu mày, không nói chuyện.

Chờ sau khi bóng dáng kia rời đi, Quý lão gia tử ngồi trong bóng đêm trầm mặc một hồi, gọi điện thoại.

Không được, nhất định phải chuẩn bị cả hai tay.

. . . Hắn nhớ kỹ, Hạ gia nhị phòng có một nữ nhi bị thất lạc ...

...

Những chuyện này Hạ Nguyên cũng không biết.

Hiện tại cô có chút phiền, là như vậy, nguyên chủ đang dạy mỹ thuật ở một cái đại học, còn có một tuần nghỉ hè nữa thôi. . .

Ôi. . . Cô không biết vẽ nha.

Hạ Nguyên buồn rầu, để cho cô dạy mỹ thuật còn chẳng bằng để cô đi dạy thể dục đâu! Chẳng lẽ lại dẫn sinh viên ra ngoài chạy vòng vòng??

----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Sinh viên: . . . Van cầu cô, tha cho chúng em đi.

Tám trăm mét sẽ chết!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play