“Công tử, nước ấm đã được chuẩn bị xong.” Tiểu Hàn đẩy cửa vào và nói.
Dư Chu ở trong phòng thay một bộ áo ngủ sạch sẽ rồi đi vào phòng tắm.
“Công tử, tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trông ngài có vẻ không ổn.” Tiểu Hàn đứng bên ngoài bình phong, có vẻ hơi sốt ruột hỏi.
Dư Chu nghe vậy hơi ngẩn người, nhớ lại Tiểu Hàn trong trí nhớ của nguyên chủ là người khá thành thật và đáng tin cậy, rồi mới nói: “Tối nay ta có việc phải ra ngoài, tuyệt đối đừng để người khác biết, ngay cả người trong nhà cũng không thể nói.”
“Dạ.” Tiểu Hàn lập tức đáp.
“ Lát nữa ngươi mang quần áo ta thay đều đi thiêu đi ” Dư Chu lại nói.
Tiểu Hàn nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp ứng.
Dư Chu cởi quần áo, kiểm tra vết thương trên người.
Cũng may Bùi Tư Viễn tỉnh lại muộn. Dư Chu đằng trước đã làm tốt chuẩn bị vì vậy tình trạng của hắn không đến mức quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là người đầu tiên trải qua loại chuyện này, thêm vào đó,Bùi Tư Viễn chịu ảnh hưởng của thuốc, nên lăn lộn hắn một cách mạnh bạo, vì vậy hắn vẫn không thể tránh khỏi bị thương.
Dư Chu nghĩ đến cảnh tượng trước đó, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Theo như diễn biến trong sách, Bùi Tư Viễn lẽ ra phải hôn mê đến sáng, sao lại tỉnh lại được?
“Công tử.” Không lâu sau, Tiểu Hàn lại vào phòng.
“Quần áo đã được thiêu hết chưa?” Dư Chu hỏi.
“Công tử yên tâm, ta đã tự mình thiêu sạch sẽ rồi.” Tiểu Hàn đáp.
“Không có việc gì đâu, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Dư Chu nói.
“Ta thấy trên quần áo của công tử có vết máu, có cần mời đại phu xem qua không?” Tiểu Hàn hỏi.
Dư Chu hiện giờ chỉ có thể tin tưởng Tiểu Hàn, nên hắn không cố tỏ ra mạnh mẽ, mà nói với đối phương: “Không cần đâu, ngươi đi tìm xem có thuốc trị thương nào không, mang vào phòng cho ta.”
“ Ngàn vạn đừng kinh động đến người khác ” Dư Chu lại dặn dò.
Tiểu Hàn nghe vậy vội vàng làm theo, không lâu sau đã trở lại phòng Dư Chu với thuốc trị thương và cả băng gạc để băng vết thương.
Dư Chu bị thương ở địa phương kia , tự nhiên không có khả năng để Tiểu Hàn giúp đỡ, vì vậy hắn bảo Tiểu Hàn nghỉ ngơi, còn mình thì tự xử lý vết thương.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, trời đã sáng mờ.
Dư Chu không cảm thấy buồn ngủ, chỉ nằm trên giường một lát.
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hàn lại vào phòng, tay bưng một chén cháo mới nấu xong.
Dư Chu thấy trong mắt Tiểu Hàn có vẻ mệt mỏi, nghĩ đến việc tối qua Tiểu Hàn có lẽ không ngủ nhiều, trong lòng không khỏi cảm động.
Mặc dù biết Tiểu Hàn xem hắn như nguyên chủ, nhưng vì hắn đã hòa nhập vào ký ức của nguyên chủ, nên ở một mức độ nào đó cũng tiếp nhận được cảm xúc của nguyên chủ. Vì vậy, đối với những người gần gũi với nguyên chủ, hắn cũng vô tình sinh ra cảm giác thân thiết.
Đặc biệt là Tiểu Hàn, mặc dù trên danh nghĩa là gã sai vặt của nguyên chủ, nhưng từ nhỏ đã cùng nguyên chủ lớn lên, tình cảm cũng gần gũi như anh em. Vì vậy, Dư Chu khi thấy Tiểu Hàn luôn sinh ra vài phần tín nhiệm vô hình.
“Ngươi đi ngủ một lát đi, không cần lo lắng cho ta.” Dư Chu an ủi.
“Công tử… Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tiểu Hàn vẻ mặt lo lắng hỏi. “Ngài không phải cùng Liễu công tử đi Tầm Hoan Lâu uống rượu sao? Sao trở về lại bị thương như vậy?”
Tiểu Hàn không phải người ngốc. Dù Dư Chu nói rằng mình chỉ bị thương do ngã, nhưng vết máu trên quần áo và vị trí kỳ lạ của vết thương khiến hắn không thể không nghi ngờ!
Thực tế, Tiểu Hàn còn âm thầm suy đoán một chút.
Tầm Hoan Lâu tuy là một nơi giải trí, nhưng người đến đó có thể để làm nhiều việc khác nhau. Có người đến để xã giao, có người để tìm niềm vui, và có người chỉ để khám phá cái mới. Công tử nhà hắn đi, chắc chắn chỉ là để cùng đồng liêu xem náo nhiệt, mỗi lần chỉ uống chút rượu rồi về, tuyệt đối không dính líu đến chuyện khác.
Nhưng lần này rõ ràng không đơn giản như vậy.
Công tử nhà hắn bị thương đến mức này, không thể là do tiểu quan trong hoa lâu gây ra, vì họ không có gan làm việc đó và kỹ thuật cũng không kém đến mức như vậy. Do đó, người có thể nghĩ đến chỉ có đồng liêu của công tử nhà hắn…
“Tối qua ta đã đắc tội với người không nên đắc tội ở Tầm Hoan Lâu. Nếu ngươi muốn ta bình yên vô sự, thì đừng nhắc lại chuyện này.” Dư Chu nghiêm túc nói với Tiểu Hàn.
“Có phải Liễu công tử không?” Tiểu Hàn cẩn thận hỏi.
“Không phải hắn.” Dư Chu trả lời.
Tiểu Hàn nhắc đến Liễu công tử, chính là Liễu Tức An, đồng liêu của Dư Chu. Tối qua chính là hắn kéo Dư Chu đi Tầm Hoan Lâu. Tuy nhiên, theo ký ức của Dư Chu, Liễu Tức An thường xuyên cùng nguyên chủ đi uống rượu ở những nơi như vậy, vì vậy hắn không thể ngay lập tức phán đoán liệu sự tình tối qua có liên quan đến người này hay không.
“Nếu ngày mai Liễu Tức An hỏi về chuyện này, ngươi cứ nói…” Dư Chu tính toán thời gian một chút. Hiện giờ trời mới tờ mờ sáng, có thể là khoảng 6 giờ sáng. Hắn trở về vào khoảng 5 giờ sáng, dựa vào đó, nguyên chủ có thể bị hạ dược vào khoảng 0 giờ. Vì vậy, Dư Chu nói với Tiểu Hàn: “Nói rằng ta giờ Tý canh ba đã trở về .”
Dư Chu nói xong liếc nhìn ra ngoài trời, thầm nghĩ Bùi Tư Viễn lúc này hẳn là đã tỉnh dậy ?
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ Tầm Hoan Lâu, bên đường tụ tập một đám người xem náo nhiệt.
Mọi người chỉ vào một đoạn khăn trải giường treo từ cửa sổ trên lầu, chỉ trỏ bàn tán. Tình hình này không cần phải nghĩ nhiều cũng biết có người đã trốn thoát khỏi căn lầu kia vào giữa đêm. Đến mức người trốn thoát là ai, và lý do họ chạy trốn, vẫn là điều đáng để đoán.
“Người trốn thoát chắc chắn không phải là tiểu quan phục vụ, bọn họ vốn dĩ đã ở đây, có thể chạy đi đâu được?”
“Chắc chắn là công tử nào đó đến tìm vui ”
“Có thể là ai đó đi lêu lổng bị người trong nhà tìm tới cửa đi.”
“Một kẻ sợ vợ mà còn dám ra ngoài tìm hoa vấn liễu, người này quả thật đáng bị chê cười!”
Mọi người bàn tán sôi nổi, ý kiến của mỗi người đều khác nhau.
Trong phòng trên lầu, Bùi Tư Viễn đứng khoanh tay bên cửa sổ.
Lúc này, hắn đã mặc xong quần áo, trông không có vẻ gì là chật vật, và thái độ thậm chí rất bình thản.
Tuy nhiên, dù thái độ của hắn có bình thản đến đâu, khí chất nổi bật của hắn vẫn khiến người khác không dám đến gần. Họ chỉ dám đứng xa, duy trì khoảng cách an toàn với hắn.
“Bùi công tử, ngài có thể nói một câu không?” Sương tỷ, quản sự của lâu, cười bồi nói.
Có thể thấy nàng và Bùi Tư Viễn rất hiểu nhau, nhưng khi xảy ra chuyện như vậy, nàng đối diện với Bùi Tư Viễn vẫn có phần lo lắng.
Bùi Tư Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có khăn trải giường, sau đó đi dạo vài bước trong phòng.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên một cái bình sứ trên mặt đất. Bình sứ này vốn dùng để đựng hương cao đã bị dùng một phần , giờ đã bị vỡ , một ít dầu hương trên mặt đất thấm ra tạo thành một vết nhỏ
Không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt hắn hiện lên một tia suy tư khó nhận thấy.
“Thứ này trong lâu mỗi tiểu quan đều có.” Sương tỷ vội vàng giải thích: “Nhưng mà…”
Tuy nhiên, người tối qua ở trong phòng của Bùi Tư Viễn rõ ràng không phải là một tiểu quan trong lâu.
Với thân phận và diện mạo của Bùi Tư Viễn, bất kỳ ai trong lâu mà tiếp cận hắn đều chắc chắn có mục đích riêng, và không ai ngu ngốc đến mức không để lại tên mà trốn qua cửa sổ giữa đêm. Hơn nữa, dấu vết trên giường cho thấy người đó rõ ràng là một người chưa quen với tình huống này và còn bị thương.
Trong lâu không có ai như vậy.
Bùi Tư Viễn rời mắt khỏi dấu vết hương cao trên mặt đất, vẫn không nói gì.
Sương tỷ lén lút nhìn về phía hắn, thấy biểu cảm của Bùi Tư Viễn bình thản, ánh mắt không hề lộ ra phẫn nộ, thậm chí còn mang theo chút ý cười. Tuy nhiên, khí chất của Bùi Tư Viễn không hề ôn hòa, thậm chí còn có vẻ sắc bén. Vì vậy, dù hắn có cười, cũng tạo cho người ta cảm giác rất nguy hiểm.
Giống như hiện tại, mặc dù hắn rõ ràng không tức giận và không chất vấn gì, nhưng ánh mắt của hắn chỉ cần liếc qua, khiến người ta không khỏi lo lắng rằng hắn có thể đưa ra những quyết định đáng sợ trong chớp mắt.
“Thứ này không tồi, mang hai hộp đến phủ của ta.” Bùi Tư Viễn đột nhiên lên tiếng.
“A?” Sương tỷ ngạc nhiên, rõ ràng không dự đoán được hắn sẽ yêu cầu như vậy.
Nhưng vì đây là chỉ thị quan trọng, nàng không dám nói thêm gì, chỉ đáp lại và thầm nghĩ Bùi công tử bị điều gì kích thích?
Mặc dù Bùi Tư Viễn thường xuyên đến Tầm Hoan Lâu và ở lại, nhưng chưa từng có liên quan đến ai. Sương tỷ thậm chí không biết hắn thích nam nhân hay nữ nhân. Sao tối qua xảy ra rắc rối như vậy, mà giờ hắn lại tỏ ra hứng thú với hương cao? Chẳng lẽ là thông suốt.
---
Bên kia, Dư Chu cả buổi sáng đều đứng ngồi không yên, lo lắng rằng Bùi Tư Viễn có thể phái người đến bắt mình.
Sau đó, khi hắn cảm thấy mệt mỏi, hắn mới dựa vào giường nghỉ ngơi một chút.
Chỉ khi Tiểu Hàn gõ cửa và gọi, hắn mới giật mình tỉnh dậy.
“Có chuyện gì vậy? Ai đến?” Dư Chu lo lắng hỏi.
“Công tử.” Tiểu Hàn đẩy cửa vào và nói: “Liễu công tử đến.”
Dư Chu ngạc nhiên, vội hỏi: “Chỉ có một mình hắn ?”
“Còn dẫn theo một gã sai vặt nữa,” Tiểu Hàn trả lời.
Liễu Tức An tối qua cùng Dư Chu đi Tầm Hoan Lâu, giờ đến tìm hắn không biết có chuyện gì?
Dư Chu trong lòng suy đoán đủ mọi cách, nhưng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh. Khi hai người đang trò chuyện, Liễu Tức An đã vào tiểu viện.
“Ta nghe Tiểu Hàn nói ngươi tối qua uống nhiều quá, đau đầu, nên ta đến xem ngươi." Liễu Tức An nói. Hắn mặc bộ lam y, thắt một chiếc ngọc bội trên eo, trang phục giống hệt như trong trí nhớ của nguyên chủ tối qua, cho thấy hắn vẫn chưa về nhà mà nghỉ lại bên ngoài.
Dư Chu bình thản đánh giá Liễu Tức An một lúc, rồi tùy ý nói: “Ta ngủ một giấc, sớm đã khỏe rồi.”
“Ngươi tối qua thật không nên về sớm như vậy.” Liễu Tức An nói với vẻ mặt bí hiểm nói: “Ngươi đoán xem hôm nay sáng sớm Tầm Hoan Lâu có gì thú vị?”
Dư Chu đột nhiên cảm thấy lo lắng, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ngươi biết đại hồng nhân bên cạnh bệ hạ không?” Liễu Tức An nói: “Cấm quân phó thống lĩnh, Bùi Tư Viễn!”
“Hắn…” Dư Chu cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn tối qua không biết từ đâu lại thông đồng với một tiểu tướng công, mà hình như không phải là tiểu quan của Tầm Hoan Lâu, mà là người từ bên ngoài.” Liễu Tức An nói: “Kết quả không biết là hắn không biết cách chiều chuộng người ta, hay là làm người ta không vui, mà tiểu tướng công kia nửa đêm lại trộm bò cửa sổ chạy, ha ha ha ha ha.”
Liễu Tức An như đang kể một chuyện cực kỳ buồn cười, nói đến nửa chừng liền không nhịn được mà phá lên cười.