Xuyên thư sau thành tình địch hoàng đế

chương 1


1 tháng


“Ngô...”

Trong tấm lụa mỏng được làm thành màn giường, một tiếng nói mơ nhẹ nhàng thoát ra.

Dư Chu không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì, khuôn mặt xinh đẹp giãn ra một cách hài lòng, khóe môi cũng mang theo nụ cười nhẹ nhàng.

Trên bàn nhỏ ngoài màn giường, có một cái giá cắm nến.

Ngọn nến trên giá không ngừng cháy, khiến cho căn phòng dần dần tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.

Rất nhanh, mùi hương ấy xuyên qua màn giường, bay vào mũi của Dư Chu.

Khi mùi hương càng ngày càng nồng, hơi thở của hắn dần dần trở nên hỗn loạn.

Không lâu sau, hàng mi dài của hắn khẽ run rẩy và mở mắt ra.

Thơm quá!

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Dư Chu khi tỉnh dậy.

Nhưng rất nhanh, hắn không còn chú ý đến mùi hương ngọt ngào trong mũi nữa, vì hắn nhận ra mình đang nằm trong lòng một người đàn ông. Người đàn ông này trông khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người mang theo dáng vẻ của một võ nhân,cho  dù ánh sáng trong màn giường không đủ, vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt đẹp trai của người đó.

Nếu ở thời điểm bình tĩnh hơn, nhìn thấy cảnh tượng này, Dư Chu chắc chắn sẽ hoảng hốt.

Tuy nhiên, lúc này tâm trí hắn thực sự hỗn loạn, cảm giác như đang bị cuốn vào một giấc mơ không thực. Vì vậy, hắn gần như ngay lập tức xác định rằng mình đang nằm mơ, không nghi ngờ gì về  cảnh tượng trước mắt là sự thật .

Hắn thầm nghĩ trong lòng, chính mình không chỉ nằm mơ, mà còn là mơ một giấc mộng xuân .

Giấc mơ này quá chân thực  không chỉ có một người đàn ông  giống như mỹ nam, mà còn mang theo  bối cảnh cổ đại.

Hắn nương theo ánh sáng tối tăm trộm nhìn chằm chằm mỹ nam tử. Trong chốc lát cơ thể tức khắc dâng lên một cổ cảm giác khô nóng .

Dư Chu năm nay 18 tuổi, vẫn luôn  độc thân từ khi sinh ra , xu hướng giới tính nam và thuộc tính linh hoạt.

Thời điểm học sơ trung, hắn đã biết mình thích con trai, nhưng vì nhút nhát không dám yêu sớm, nên cho đến khi tốt nghiệp trung học, hắn vẫn chưa từng nói  chuyện yêu đương.

Hắn nghĩ rằng sau khi vào đại học, mình sẽ có cơ hội trải nghiệm một mối tình nồng nhiệt, nhưng thực tế lại tặng cho hắn một cú sốc lớn!

Trường học của họ không phải không có những người cùng xu hướng, nhưng… hắn thiếu may mắn, và hơn nữa, hắn luôn có một khao khát cố chấp với tình yêu. Hắn muốn tìm một tình yêu chân chính,còn muốn tìm một người lớn lên đẹp trai, nên vô hình chung đã làm cho việc tìm kiếm tình yêu của mình trở nên cực kỳ khó khăn.

Điều này dẫn đến việc hắn sắp kết thúc đại học vẫn chưa yêu đương.

Không ngờ hôm nay, hắn lại gặp được "người trong mộng" ngay trong giấc mơ!

Vận may thật tốt!

Dư Chu thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng duỗi tay sờ mái tóc của đối phương, không khỏi nhớ đến những bộ phim cổ trang mà mình đã xem trước đây.

Không ngờ hôm nay, hắn lại gặp được "người trong mộng" ngay trong giấc mơ!

Vận may thật tốt!

Dư Chu thầm nghĩ trong lòng.

Hắn nhẹ nhàng duỗi tay sờ mái tóc của đối phương, không khỏi nhớ đến những bộ phim cổ trang mà mình đã xem trước đây.

Không thể không nói, người đàn ông trong giấc mơ của hắn thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với các diễn viên chất lượng cao trong phim.

Nếu Dư Chu tỉnh táo hơn một chút, hắn chắc chắn sẽ nhận ra rằng cảnh trong mơ này quá mức chân thực.

Nhưng lúc này, hắn giống như người say rượu, hoàn toàn không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.

Hơn nữa, mùi hương từ ngọn nến trong phòng khiến hắn cảm thấy một loại khát vọng nguyên thủy dâng lên trong cơ thể, làm hắn càng thêm tin tưởng vào cái gọi là “cảnh trong mơ”, căn bản sẽ không tưởng tượng đến khả năng khác.

Vì vậy, hắn nhanh chóng khuất phục trước bản năng của mình, chủ động tiến lên, vụng về hôn lên môi của người đàn ông.

Lúc đầu, hắn còn có chút ngại ngùng, nhưng khi nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, hắn dần dần buông bỏ sự rụt rè và trở nên táo bạo hơn.

Dư Chu vốn tưởng rằng trong giấc mơ này, mỹ nam tử đại khái chính là công cụ hình người.

Nhưng hắn không ngờ rằng,  đối phương đột nhiên lại tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại, ý thức của đối phương dường như không hoàn toàn rõ ràng, nhưng sức lực của hắn lại rất mạnh mẽ.

Dư Chu cảm thấy eo của mình đều bị đối phương nắm đến bầm tím 

Sau đó, Dư Chu ngay lập tức mất đi ý thức.

Trước khi hoàn toàn hôn mê, Dư Chu không thể không nghĩ thầm, không phải nói rằng nằm mơ thì không cảm nhận được đau đớn sao?

Tại sao sự việc lại hoàn toàn khác với những gì hắn tưởng tượng?

Cảm giác đau đớn trên cơ thể, cùng với nhịp tim nhanh và tiếng ù tai, khiến hắn không khỏi nhíu mày ngay cả khi đang hôn mê.

Cùng lúc đó, nhiều mảnh ký ức vụn vặt liên tục hiện lên trong đầu hắn...

Hắn mơ hồ nhớ lại, hôm nay hắn vốn đang ở trong một phòng cho thuê ngoài trường.

Tuy nhiên, vì hôm nay là Ngày Lễ Tình Nhân, bạn cùng phòng đã gửi tin nhắn nói muốn mang bạn gái về, nên hắn quyết định trở về ký túc xá.

Khi đó vừa mới qua kỳ nghỉ đông, trường học còn chưa chính thức khai giảng, Dư Chu rảnh rỗi nên đi dạo quanh khuôn viên trường. Không ngờ trên đường về ký túc xá, một vật gì đó không biết từ đâu rơi xuống từ trên lầu, trúng ngay vào đầu hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Dư Chu gần như không cảm nhận được đau đớn và ngay lập tức hôn mê.

Sau đó, hắn cảm thấy như ý thức của mình đã rời khỏi cơ thể.

Hắn thấy nhiều bạn học vây quanh, một số người lo lắng kiểm tra tình trạng của hắn, một số khác gọi điện thoại cầu cứu, tình hình thoạt nhìn thập phần  hỗn loạn.

Vào khoảnh khắc đó, Dư Chu đột nhiên nhận ra rằng hắn đã chết.

Ngay sau đó, trong đầu hắn hiện lên những ký ức khác.

Điều kỳ lạ là, những ký ức này dường như không thuộc về hắn mà thuộc về chủ nhân của cơ thể này.

Trong ký ức, chủ nhân cơ thể đã cùng vài người bạn đến một quán rượu để uống, và mơ hồ có một người đưa cho hắn một ly rượu. Sau khi uống xong ly rượu đó, hắn liền ngất xỉu. Tuy nhiên, trong tình trạng mọi người đều say xỉn như vậy, không ai để ý đến sự khác thường của hắn, chỉ nghĩ rằng hắn uống quá nhiều.

Sau đó, có người đã đem nguyên chủ bất  tỉnh nhân sự kéo tới gian phòng này 

“Còn có thở không?” Một người đàn ông hỏi.

“Gần như đã chết rồi.” Một người khác kiểm tra mũi hắn.

“Lột bỏ quần áo hắn đi…” Một người đàn ông nói.

“Ta đã bảo không cần làm ầm lên như vậy với hắn.” Một người khác nói: “ Đem một người lớn mà nhét vào trong ổ chăn của họ Bùi, cho thuốc vào, không phải là tự xảy  chuyện sao? Đến lúc đó, kẻ xui xẻo này ngày hôm sau  đòi chết đòi sống, chắc chắn sẽ làm hỏng danh tiếng của họ Bùi!”

“Ngươi biết cái gì? Họ Bùi từ trước đến nay có thủ đoạn, biết đâu hắn sẽ thu cái kẻ xui xẻo này làm người của mình thì sao?” Người đàn ông nói.

“Cũng đúng.” Một người khác nói: “Vẫn là làm cho cái người chết đi, đến lúc đó hắn có muốn kêu cũng không nói rõ ràng!”

Hai người vừa nói vừa lột sạch quần áo của nguyên chủ, rồi nhét hắn vào trong ổ chăn.

Lúc này, trong chăn đã có một người bất tỉnh nằm sẵn, chính là người nam nhân mà Dư Chu đã mơ thâý .

“Lúc này đủ để họ Bùi ngậm bồ hòn rồi.” Người đàn ông lại nói.

“Chờ xem, an bài người làm tốt mọi việc, trời vừa sáng liền đem sự tình nháo lớn,nhất định phải để cho tất cả mọi người trong kinh thành biết họ Bùi đêm nay ở Tầm Hoan Lâu gây ra chuyện lớn.” Một người khác nói.

Khi nói chuyện, hai người đã rời khỏi phòng, trước khi đi còn cố ý tắt ngọn nến trong phòng.

Dư Chu nửa tỉnh nửa mê, mùi hương quen thuộc vẫn không ngừng truyền đến mũi hắn.

Không biết qua bao lâu, Dư Chu mới dần dần tỉnh lại và nhận ra rằng đây không phải là giấc mơ, mà là hắn đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết.

Sau kỳ thi đại học, Dư Chu đã dành thời gian trong kỳ nghỉ hè để làm nhiều việc mà trước đây không có cơ hội, một trong số đó là đọc tiểu thuyết. Lúc đó trên mạng có một quan niệm rằng nếu bạn gặp phải nhân vật cùng tên trong tiểu thuyết, thì phải đọc toàn bộ câu chuyện để chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Mặc dù hắn luôn coi việc này là trò đùa, nhưng vì tò mò, hắn vẫn lục tìm tên của mình và phát hiện ra có ba cuốn tiểu thuyết có tên hắn xuất hiện. Trong đó, hai cuốn sách, hắn chỉ là vai phụ, còn cuốn sách thứ ba, điều kỳ quái là hắn đóng vai phản diện, người mà âm thầm hãm hại vai chính.

Khi Dư Chu đọc cuốn sách này, tâm trạng của hắn rất phức tạp, không hiểu sao lại có những tình tiết thái quá  như vậy.

Hắn không ngờ rằng sau một thời gian ngắn, hắn lại xuyên vào cuốn sách này.

Theo như tình tiết trong truyện, nam chính Bùi Tư Viễn vì quá nổi bật, đã khiến người khác ghen tỵ. Có người muốn lợi dụng cách này để làm suy sụp danh tiếng của hắn, ảnh hưởng đến vị trí của hắn trong lòng hoàng đế.

Triều đại Đại Uyên dân phong còn khá cởi mở , trong triều cũng không cấm quan viên ra vào các quán rượu, thậm chí nhiều người yêu thích thơ ca và rượu còn cố ý hẹn nhau đến các quán rượu để thưởng thức và giao lưu. Tuy nhiên, nếu để xảy ra chuyện liên quan đến  mạng người, tính chất của sự việc sẽ khác, và người gây ra rắc rối có thể bị kiện.

Tuy nhiên, vai ác không biết rằng Bùi Tư Viễn đã sớm sắp xếp mật thám bên người bọn họ.

Lần này, Bùi Tư Viễn không vạch trần âm mưu của vai ác ngay lập tức, mà giả vờ như bị suy sụp, trình diễn một màn "quân thần ly tâm" với hoàng đế. Mặc dù bên ngoài hắn tỏ ra không gượng dậy nổi , nhưng bên trong  vẫn ngầm phối hợp với hoàng đế, chờ thời cơ chín muồi để quân thần liên thủ, bắt giữ vai ác.

Trong cuốn sách, Dư Chu chỉ là một nhân vật phụ không quan trọng,khi xuất hiện trên sân khâú hắn thành thi thể . Sau khi chết, hắn còn liên lụy đến gia đình mình.

"Xong đời," Dư Chu thầm nghĩ.

Hắn cẩn thận nhìn người bên cạnh  nếu đoán không nhầm, đây  là nam chính Bùi Tư Viễn trong cuốn sách gốc.

Vào ngày đầu tiên xuyên vào cuốn sách, hắn đã cùng nam chính... Vì sự xuất hiện của hắn, cốt truyện gốc hoàn toàn bị phá vỡ, như một con ngựa hoang không thể kiềm chế!

Càng khó giải quyết là, trong cuốn sách, Bùi Tư Viễn và hoàng đế có mối quan hệ cực kỳ tốt, gần như không thể tách rời.

Bùi Tư Viễn là một ngoại thần, lại thường xuyên được hoàng đế giữ lại trong cung qua đêm. Hai người thường xuyên cùng nhau ngắm tuyết, ngắm trăng, từ thơ ca đến lý tưởng cuộc sống. Mặc dù cuốn sách không đề cập đến mối quan hệ tình cảm của họ, Dư Chu kiên định rằng giữa hai người chắc chắn có quan hệ đặc biệt.

Cho nên  hắn không chỉ cùng nam chủ….., mà còn vô tình khiến hoàng đế đội  “nón xanh”!

Dư Chu nằm trên giường, suy nghĩ về tình hình. Cảm giác mạnh mẽ muốn sống sót đã giúp hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Dư Chu nằm trên giường, suy nghĩ một lúc.

Dù tình hình hiện tại khó khăn, nhưng hắn vẫn có cơ hội sống sót.

Trong cuốn sách gốc, hắn và nam chính vốn không có mối quan hệ đặc biệt; chỉ vì xui xẻo mà bị vai ác chọn để đến nơi này.

Nói cách khác, chỉ cần hắn không chết và không gây tổn hại đến danh dự của nam chính, mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn.

Về việc xảy ra giữa hắn và nam chính , Dư Chu cẩn thận xem xét. Mặc dù nam chính đã tỉnh dậy và nắm quyền chủ động, nhưng phần lớn thời gian, Dư Chu quay lưng về phía nam chính. Ánh sáng trong phòng mờ ảo thêm việc  nam chính bị thuốc ảnh hưởng, cho nên đối phương nói không chừng căn bản không nhìn rõ mặt hắn. 

Tưởng tượng như vậy nếu Dư Chu có thể rời khỏi trước khi nam chính hoàn toàn tỉnh táo, thì vẫn có cơ hội cứu vãn tình hình.

Nhận ra tình hình khẩn cấp, Dư Chu không kịp suy nghĩ thêm, vội vàng đứng dậy, nhặt quần áo và nhanh chóng mặc vào.

Hắn không còn thời gian để chú ý đến những cơn đau đớn từ cơ thể, mà vội vã đến gần cửa sổ để quan sát. Hắn phát hiện có người canh gác bên ngoài hành lang.

Rõ ràng, vai ác rất cẩn thận. Dù đã bị  hạ thuốc vẫn không quên cử người canh gác. Với tình hình này, việc thoát ra ngoài qua cửa dường như là không khả thi.

Bất đắc dĩ, Dư Chu chỉ còn cách cẩn thận tiến đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Phòng nằm ở tầng hai, cửa sổ đối diện với con phố. Nhưng vào lúc này đã khuya, trên đường phố không có ai.

Dư Chu quan sát độ cao từ cửa sổ xuống, và nhận thấy nó không quá cao, nhưng cũng không dám nhảy vì sợ bị thương. Nếu hắn ngã và bị thương, đến lúc đó chạy cũng chạy không được còn có thể tạo ra tiếng động, thu hút sự chú ý và bị phát hiện.

Vì vậy, Dư Chu nhìn quanh trong phòng , cuối cùng dừng lại ở chăn và khăn trải giường.

Ngoài cửa sổ, đêm xuân trăng sáng , gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua con phố vắng.

Không ai chú ý tới cửa sổ tầng hai của Tầm Hoan Lâu, một đoạn khăn trải giường được buông xuống một cách lặng lẽ.

Sau đó, một hình bóng đơn bạc nhảy ra từ cửa sổ. Người này có vẻ như bị thương, và các động tác nhìn có vẻ vụng về và khó khăn.

Sau một thời gian dài nỗ lực, cuối cùng hình bóng đó trượt xuống thành công theo khăn trải giường.

Dư Chu cố nén cơn đau trên người, cúi thấp người chui vào một con hẻm tối tăm.

May mắn là trong lúc hôn mê, ký ức của nguyên chủ đã dần dần hòa quyện vào đầu hắn, vì vậy hắn biết được nơi ở của nguyên chủ.

Hắn chạy chậm suốt đêm, chọn những khu vực vắng người. Cuối cùng, sau nhiều lần vòng đi vòng lại , hắn đến được khu vực phía sau tường của một ngôi nhà. Xung quanh tường mọc một mảnh cỏ dại. Dựa vào ký ức của nguyên chủ, hắn tìm kiếm và nhanh chóng phát hiện một lỗ chó gần đó. Sau đó, hắn phải "nhẫn nhục phụ trọng" để chui qua lỗ chó và vào trong.

Nguyên chủ có lẽ thường xuyên trở về nhà muộn như vậy, để tránh bị cha mẹ phát hiện, nên mỗi lần về đều vào nhà qua lỗ chó. Nếu vào bằng cửa chính, hắn sẽ phải đối mặt với người gác cổng, và việc này sẽ nhanh chóng truyền đến tai cha hắn.

Với tính tình  của cha nguyên chủ, ông tuyệt đối sẽ không chấp nhận việc con trai mình đến hoa lâu uống rượu. Nếu bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị mắng mỏ một trận. Dư Chu không muốn ở thời điểm quan trọng này lại chọc đến cha nguyên chủ.

Dư Chu mới chỉ chui ra nửa người từ lỗ chó, nghe thấy tiếng gọi "Công tử" thì sợ hãi đến mức suýt nữa đánh rơi hồn vía, theo bản năng định lùi lại. Nhưng rồi lại nghe thấy âm thanh đó tiến đến gần lỗ chó bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Công tử, là ta đây, Tiểu Hàn.”

Tiểu Hàn?

Dư Chu lập tức nhớ lại và nhanh chóng nhận ra  trong trí nhớ của nguyên chủ quả thật có một người tên  Tiểu Hàn là tên của một gã sai vặt bên cạnh nguyên chủ. 

Tối qua, nguyên chủ cùng đồng liêu đi đến hoa lâu uống rượu. Sợ cha của hắn đến tra khảo, nên cố ý để lại Tiểu Hàn ở nhà để hỗ trợ mình. Chỉ là không biết tại sao Tiểu Hàn lại xuất hiện ở  bên cạnh lỗ chó  vào giữa đêm.

“Ngươi sao lại ở đây?” Dư Chu hỏi nhỏ.

“Công tử, trước ra ngoài rồi hãy nói.” Tiểu Hàn giúp Dư Chu ra khỏi lỗ chó và nói: “Ta thấy trời sắp sáng, nghĩ rằng công tử chắc sắp về rồi, nên đến đây xem thử.”

Tiểu Hàn biết rằng, dù công tử của hắn thường đi hoa lâu uống rượu, nhưng chỉ là uống rượu chứ không qua đêm. Vì vậy, hắn đoán rằng khi bình minh đến, công tử chắc chắn sẽ trở về.

“Ôi...” Dư Chu đứng dậy, khi cử động thì cảm thấy những vết thương trên người đau đến mức phải hít một hơi khí lạnh.

“Công tử bị thương à?” Tiểu Hàn có chút lo lắng hỏi: “Bị thương ở đâu? Có nặng không? Nếu cần, ta có thể gọi đại phu đến xem.”

“Không sao đâu.” Dư Chu vội vàng đáp: “Chỉ là uống quá nhiều rượu nên bị ngã một cái thôi.”

“Công tử xưa nay không thích uống rượu, sao lại có người không có mắt rót rượu cho ngài?” Tiểu Hàn hỏi.

Dư Chu vẫy tay, sợ nói chuyện quá to sẽ thu hút sự chú ý, ra hiệu cho Tiểu Hàn quay về chỗ ở rồi nói sau.

Tiểu Hàn hiểu ý, lập tức đỡ Dư Chu đi về tòa nhà  phía tây của tiểu viện.

“Công tử…” Tiểu Hàn đỡ Dư Chu vào nhà, trước tiên thắp nến lên, vừa quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của  Dư Chu không khỏi hoảng sợ. Vội vàng hỏi: “Công tử bị thương ở đâu? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Dư Chu vốn dĩ đã hơi gầy, trong mắt Tiểu Hàn, giờ đây trông còn gầy yếu hơn.

Lúc này, trán Dư Chu đầy mồ hôi lạnh, mặt không còn huyết sắc, từ cổ áo mơ hồ lộ ra một vết đỏ.

Vết đỏ trên cổ Dư Chu nổi bật trên làn da trắng nõn của hắn, cực kỳ rõ ràng.

Tiểu Hàn nhìn theo vết đỏ ,lúc này mới phát giác quần áo của công tử nhà mình hỗn độn, như là……..bị người kéo ra quá mức. Thực tế, Dư Chu không quen với việc mặc quần áo như vậy,  từ Tầm Hoan Lâu trốn thoát, hắn vội vã mặc đồ vào người mà không kịp chỉnh sửa.

“Công tử…” Biểu cảm của Tiểu Hàn nhiều lần thay đổi, gần như sắp khóc.

Người khác có lẽ không biết, nhưng Tiêủ Hàn cùng công tử nhà hắn xưa nay thân cận, biết rằng công tử đến giờ vẫn chưa từng trải qua chuyện này.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, công tử của hắn trông như thể đã bị người khác...

“Tiểu Hàn, ngươi đi giúp ta đun ít nước ấm, ta muốn tắm gội.” Dư Chu lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiểu Hàn.

Nghe vậy, Tiểu Hàn mới phục hồi tinh thần, vội vã chạy đi nấu nước.

Dư Chu tranh thủ lúc này đến trước gương đồng nhìn thoáng qua. Người trong gương, tóc mai rối bời, sắc mặt tái nhợt,ngũ quan cực kỳ tương tự với hắn, đều là những nét tinh xảo xinh đẹp. Cảm giác này rất kỳ lạ, như thể đang đối diện với một người cực kỳ quen thuộc, nhưng trong sự quen thuộc đó lại ngập tràn cảm giác xa lạ.

Từ hôm nay trở đi, hắn và người này coi như đã hợp hai làm một.

Sinh mệnh của nguyên chủ đã kết thúc vài canh giờ trước.

Vậy liệu hắn, người thay thế nguyên chủ sống lại, có thể tránh thoát một kiếp nạn và sống sót được không?

Dư Chu thở dài, chỉ cảm thấy cảm xúc rối bời.

Mặc dù hắn đã thành công rời khỏi nơi đó, nhưng việc này có thể liên lụy đến hắn hay không vẫn chưa rõ.

Nếu dựa vào giả thiết ban đầu, Bùi Tư Viễn lần này nguyên là tính toán tương kế tựu kế, cho nên sau khi tỉnh lại phát hiện sự việc vượt ngoài mong muốn, hẳn là  sẽ không gióng trống khua chiêng điều tra rõ ràng đi?

Nhưng việc Bùi Tư Viễn bị hắn... hoặc nói cách khác,  Bùi Tư Viễn không thể hiểu được đem hắn ... đối phương có thể truy cứu hay không, Dư Chu không thể chắc chắn được.

Dù cho Bùi Tư Viễn có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu sự việc này truyền đến tai hoàng đế, liệu hoàng đế có thể nhẫn nhịn được không?

Dư Chu càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Hiện nay, hy vọng duy nhất của hắn là Bùi Tư Viễn không biết thân phận của mình.

Rốt cuộc, hắn là người được vai ác chọn, Bùi Tư Viễn dù có biết trước  kế hoạch của vai ác , cũng chưa chắc biết người bị đưa qua là ai.

Nếu vai ác chọn hắn một cách ngẫu nhiên từ những người đồng liêu uống rượu đêm đó, thì hắn sẽ an toàn hơn nhiều.

Điều duy nhất có thể khiến hắn bại lộ đại khái chính là thời điểm Bùi Tư Viễn trên giường tỉnh lại không biết có hay không nhìn thấy diện mạo của hắn ?

Nếu Bùi Tư Viễn nhớ rõ gương mặt của hắn, thì đó sẽ là rắc rối lớn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play