Sau khi ngồi lên xe, anh để lại 500 tệ trong ví, móc hơn một nghìn đưa cô: “Đây là tiền lần trước em cho anh tiêu vặt, anh chưa động một xu nào đâu, nên em cầm lấy đi, anh giữ lại 500 là đủ rồi.”
Tô Vận nghi hoặc vài giây mới nhớ ra lần trước ở trong căn hộ kia, anh có hỏi xin tiền cô, nói là đặt tiền trên người dự phòng.
Tưởng Mộ Thừa lại rút ra một chiếc thẻ, trực tiếp nhét vào trong ví cô.
“Mật mã là sinh nhật Nhiên Nhiên, em có thể đổi thành cái khác dễ nhớ hơn. Anh có nhiều thẻ lắm, thẻ này em giữ, về sau chi tiêu gì cho gia đình hàng ngày thì em có thể chuyển tiền từ đây sang tài khoản của quản gia.”
“Còn nữa, anh không thích đi dạo phố. Ngày trước anh đi cùng mẹ đi shopping, chưa đến một tiếng anh đã phát ngán ra rồi, nên sau này có khi anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn đưa em đi đâu. Dù sao thì ở đây em có thể rủ Điền Điềm hoặc Gạo Kê đi cùng được. Nếu đi cùng Gạo Kê thì em nhớ thanh toán luôn cho nó, tiền lương nó không đủ nuôi miệng ăn đâu. Em là trưởng bối của nó, mà thẻ này nhiều tiền lắm, nên bao con bé nhé. À đúng rồi, em cũng phải để ý ví anh một chút, nếu em thấy nó cạn tiền thì nhớ bỏ cho anh vài tờ vào nhé.”
Tô Vận mân mê chiếc thẻ, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngày thường anh rặn không ra một câu mà tối nay lảm nhảm dông dài, bảo sao trời lại mưa. Nói nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn giữ cho cô sự tự tôn, không muốn cô cảm thấy áp lực khi nhận lấy chiếc thẻ.
Anh nói nhiều như vậy, nếu cô đem trả lại thẻ có phải quá ra vẻ không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play