Xoay người, anh đi về hướng cổng công viên. Nhưng đi được mười mấy bước, anh cảm thấy không cam lòng, lại quay trở lại, mẹ nó nhất định anh luỵ đến điên đến ngốc rồi.
Anh bước nhanh lại, kéo Tô Vận ra từ trong ngực Phó Minh Diễm, lạnh lùng nhìn gằm gằm anh ta, sau đó túm Tô Vận kéo ra cổng.
Tô Vận lúc này mới hồi phục tinh thần, trên mặt cô vẫn đầy nước mắt, đầu cô kêu ong ong. Tại sao Tưởng Mộ Thừa lại biết cô ở đây? Cũng không kịp nghĩ nhiều, cô giằng tay ra khỏi tay anh: “Tưởng Mộ Thừa, chúng ta nói rõ ràng đi.”
Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa rất kém, anh cực lực nhẫn nhịn, thấp giọng nói: “Về nhà em muốn làm nũng thế nào cũng được.”
Tô Vận gạt nước mắt, nghẹn ngào:” Tưởng Mộ Thừa, thật ra trong lòng anh hiểu rất rõ, hà tất phải lừa mình dối người. Người em yêu cũng không phải anh, người em yêu vẫn luôn là….”
Tưởng Mộ Thừa lạnh giọng cắt đứt: “Tô Vận, anh coi đây là những lời em không suy nghĩ, đừng nói nữa.”
Móng tay Tô Vận ghim vào lòng bàn tay, “Lúc trước em ở cùng anh vốn không liên quan gì đến yêu đương. Bởi vì em biết Minh Diễm đã về, em không muốn mình quá chật vật, tựa như em vẫn luôn chờ đợi anh ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT