Một Lam vô tình sắt đá đã chạy rồi, còn Lam chững chạc đàng hoàng hối mọi người nhanh chóng giải tán.
Nhiều phóng viên nhanh chóng rút lui, Đường Hưu cười nắm tay Lam Diệu Dương nói: “Lam tổng chắc có việc bận, tôi không làm chậm trễ thời gian của cậu nữa.”
“Làm phiền Đường tổng rồi, cảm ơn chiếc xe của Đường tổng.” Lam Diệu Dương khách sáo, lại bồi thêm một câu: “Lúc nãy trên đường tới, Nghê Lam nói muốn nói một câu với Đường tổng, kết quả ông xem cô ấy…”
Lam Diệu Dương chỉ chỉ hướng Nghê Lam chạy đi, giọng nói đầy ghét bỏ.
Đường Hưu cười ha ha.
Lam Diệu Dương nhìn nụ cười của Đường Hưu mà trong lòng bất đắc dĩ. Người khác sao hiểu được chứ, anh thật muốn ghét. Cái cô gái kia thật sự là đồ vô tình, trước đó thì kêu người ta là thiên sứ, dỗ người ta nở hoa trong lòng, quay sang liền khen người đàn ông khác là thiên sứ. Anh rất yêu thích chiêu thổ lộ bằng xe máy này, ngọt đến không thể tả, anh thậm chí còn không cho đụng đến nhà xe nhà anh để giữ lại dấu vết kia. Kết quả vừa quay đầu cô gái kia lại viết cho người khác rồi.
Cô còn nói cái gì mà muốn dùng vỏ đạn để thổ lộ, bây giờ anh hoàn toàn không muốn tin nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play