Trong tay tôi không có máy tính, thẻ nhớ trong di động là cái duy nhất. Tôi dùng di động truyền số liệu, bọn họ có thể tìm được server số liệu, có thể truy tung được IP đăng lên, cho nên tôi biết bọn họ biết là ai làm, bọn họ sắp tìm tới tôi rồi.
Tôi lưu một phần danh sách trong điện thoại, sau đó lại tìm chỗ giấu thẻ nhớ đi. Tôi gửi ám hiệu cho Quan Phàn, nói cho cô ấy biết chỗ giấu. Nếu tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn không cách nào gặp cô ấy, cô ấy còn có thể đến lấy chứng cứ.”
Trong phòng thẩm vấn tĩnh lặng không tiếng động.
Lam Diệu Dương quả thật đổ mồ hôi đầm đìa. Anh có thể tưởng tượng lúc đó nguy hiểm cùng cấp bách cỡ nào. Anh nhớ lại lúc đó Nghê Lam xông vào phòng anh, biểu tình nói muốn mượn toilet của anh, thời điểm kia thật sự một chút cũng không nhìn ra cô đang rơi vào trong tình cảnh như vậy.
Trâu Uý thở dài một hơi: “Số liệu trên server bị xoá, di động của cô bị nổ tung, thẻ nhớ bị lấy đi rồi…” Cho nên hoàn toàn không có danh sách sao?
“Danh sách không có nhưng tôi nhớ rõ một vài cái tên.” Nghê Lam nói.
Mọi người nhìn về phía cô.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT