Ngày đổi ngày chẳng mấy chốc thời tiết đã vào chính đông, học kì 1 cũng kết thúc. Mộc Uyển Đình cầm bài thi trong tay không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Rốt cuộc là cô phải cố gắng đến đâu nữa mới có thể theo kịp các bạn trong lớp.

Trần Tuấn ngồi phía trên quay xuống thấy vẻ mặt thẫn thờ của Mộc Uyển Đình thì khẽ nói: "Không phải là đã có tiến bộ rồi hay sao cậu bày ra vẻ mặt như vậy để làm gì "

Tiến bộ sao, Trần Tuấn dùng hai từ tiến bộ này nghe thật hoa mĩ nhưng tiến bộ ở đây chính là từ vị trí kém nhất lớp leo lên vị trí thứ hai từ dưới lên.

Mộc Uyển Đình cười khổ: "Đúng là đã tiến bộ "

Buổi chiều, tan học Mộc Uyển Đình và Nhan Thiên Kiều từ thang máy đi ra thì đám người Mạc Thiên Vũ cũng vừa đi tới, có điều ngày hôm nay bọn họ không chỉ có Mạc Thiên Vũ, Đường Quân và Từ Hướng Viên mà bên cạnh bọn họ còn có thêm một học sinh nữ đi cùng.

Nhan Thiên Kiều nói đây là học sinh mới chuyển tới tuần trước tên là Lâm Lam. Từ chỗ Đường Quân cô ấy còn biết học sinh mới này không chỉ xinh đẹp mà thành tích học cũng vô cùng xuất sắc. Kì Thi cuối kì 1 vừa rồi còn đứng thứ 2 toàn khối, chỉ sau Mạc Thiên Vũ.

Mộc Uyển Đình nhìn cô gái trước mặt, da trắng như tuyết, môi thắm như hoa anh đào, sống mũi cao, đôi mắt lấp lánh như biết cười thoắt ẩn thoắt hiện sau hàng mi dài cong vút, mái tóc đen óng ả được buộc cao gọn gàng. Nhìn cô ấy thật khiến người ta liên tưởng đến hoa cỏ mùa xuân, xinh đẹp, căng tràn sức sức sống.

Mộc Uyển Đình nhìn Lâm Lam đi bên Mạc Thiên Vũ thì khẽ nhíu mày, cậu đang cười, nụ cười mà chẳng mấy khi cô được nhìn thấy. Không hiểu sao nội tâm cô lúc này lại như từng đợt sóng vỗ, có hung dữ, có ồn ào, cũng có tan vỡ.

" Nhóc con, hôm nay xuống sớm thế?" Vừa nhìn thấy hai người Từ Hướng Viên đã cao giọng.

Đường Quân ở bên cũng nhìn về Mộc Uyển Đình và Nhan Thiên Kiều nói: "Đây là em gái mình"

Lời này của Đường Quân chính là đang nói cho Lâm Lam nghe, vì vậy theo phép lịch sự cả Mộc Uyển Đình và Nhan Thiên Kiều cùng đồng thanh nói: " Chào chị"

Cô bạn tên Lâm Lam kia cũng nhìn bọn họ gật đầu rồi nở một nụ cười thật đẹp, không mang giả dối, không sắc bén nhưng lại cho người đối diện cảm nhận được sự kiêu ngạo, không muốn đến gần.

Cả đoạn đường đi Mộc Uyển Đình nhìn bọn họ nói cười mà lòng nặng trĩu. Sự tự ti trong lòng mỗi lúc một dâng cao, giá như bản thân cô cũng có thể trở nên xinh đẹp, giá như thành tích học tập của cô tốt hơn một chút...

" Đi nhanh lên"

Lời của Mạc Thiên Vũ vang lên kéo lại thần trí đang trên mây của Mộc Uyển Đình, lúc này cô mới ý thức được mình đã bị bọn họ bỏ lại một khoảng xa.

Nhìn bước chân chậm chạp của Mộc Uyển Đình, Mạc Thiên Vũ chỉ đành đứng lại đợi cô.

" Trên lớp có chuyện gì à, sao cái mặt lại nghệt ra thế kia?"

Tưởng cậu có bạn mới quên luôn cô rồi, thì ra vẫn còn biết tới việc cô không vui. Tâm hồn vừa bị đả kịch của Mộc Uyển Đình trong phút chốc liền được xoa dịu, tuy nhiên cô chỉ nâng mắt lên nhìn Mạc thiên Vũ rồi lại cúi xuống tiếp tục đi về phía trước.

" Thành tích thi lần này thế nào?"

Đột nhiên nghe được câu hỏi không muốn trả lời nhất lúc này khiến cho cả Người Mộc Uyển Đình đều căng thẳng, còn có xấu hổ. Cô mím chặt cánh môi tới nửa ngày sau mới nói: " Vẫn kém như vậy".

" Không sao, em có thể rèn luyện từng chút một. Chỉ là chuyện thành tích, không cần phải tạo bước vọt."

Một lời này của Mạc Thiên Vũ triệt để phá tan sự muộn phiền trong lòng Mộc Uyển Đình, cũng vì lời này mà cô ngày càng nỗ lực hơn. Rất nhiều đêm Đào Diệp Vân và Mạc Thiên Nhược về muộn đều thấy Mộc Uyển Đình vẫn ngồi bên bàn học, khi là đọc sách, khi làm bài tập, có khi lại luyện nghe tiếng anh.

Trên lớp cô cũng ép bản thân hòa đồng hơn với các bạn, thỉnh thoảng cũng sẽ xung phong phát biểu xây dựng bài, những chỗ không hiểu sẽ hỏi Nhan Thiên Kiều hay Trần Tuấn.

Chẳng mấy chốc kì thi giữa học kì 2 cũng trôi qua. Thời khắc nhìn thấy điểm thi, tâm trạng lo lắng của Mộc Uyển Đình cuối cùng cũng có thể buông xuống, cô cẩn thận cất bài thi vào balo, sau khi tan học sẽ khoe với Mạc Thiên Vũ về sự nỗ lực của mình.

Tan học, Mộc Uyển Đình cùng Nhan Thiên Kiều xuống sân trường như thường lệ nhưng hôm nay không có Mạc Thiên Vũ. Nghe Đường Quân nói vì chuyện chọn trường đại học của Mạc Thiên Vũ mà cô giáo đã phải mời Mạc Thiên Nhược tới đây một chuyến. Họ chuyển lời nói Mộc Uyển Đình ra xe về trước, xong việc Mạc Thiên Nhược sẽ về cùng Mạc Thiên Vũ.

Mộc Uyển Đình nghe vậy có chút thất vọng nhưng dù sao tối về nhà cũng sẽ gặp Mạc Thiên Vũ, chỉ là nói cho cậu biết việc này sớm hơn hay muộn hơn một chút mà thôi. Nghĩ thế tâm trạng Mộc Uyển Đình liền vui vẻ trở lại. Cả đoạn đường đều nghĩ tới phản ứng của Mạc Thiên Vũ, sẽ là cổ vũ cô tiếp tục cố gắng hay khen ngợi cô...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play