Sắc mặt Văn đế bình tĩnh nhưng Vân Đình cảm nhận được sự tức giận của ông ấy.

“Công! Công... công lớn!”

Vân Đình khó khăn ngẩng đầu lên, lo sợ nói: “Là... là nhi thần lấy lòng dạ tiểu nhân mà suy đoán ý đồ của Lục đệ, xin phụ hoàng giáng tội!”

“Trẫm lười đánh ngươi!”

Văn đế lạnh lùng nhìn Vân Đình: “Ngươi với Tam ca của ngươi đến ngày đại hôn của Lão Lục phải tặng một món quà hậu hĩnh! Nếu dám làm qua loa, trầm tuyệt đối không tha thứ!”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

Vân Đình vội vàng cảm ơn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

May mà chỉ là tặng quà, không phải phạt nặng.

Nhìn bộ dạng của Vân Đình, trong lòng Vân Lệ không khỏi suy nghĩ.

Hôm nay Lão Lục lại gián tiếp khiến Lão Tứ mất mặt trước quần thần.

Có lẽ, có thể châm ngòi Lão Tứ đối phó Lão Lục!

Ừm, mình sẽ làm người tốt!

Người xấu để Lão Tứ làm!

“Cút đi!”

Văn đế phất tay, ra hiệu cho Mục Thuận tuyên bố bãi triều.

“Dụ quốc công, ngươi muốn đi đâu?”

Lúc này, Văn đế đột nhiên gọi Tiêu Vạn Cừu đang muốn bỏ chạy.

Tiêu Vạn Cừu đột nhiên dừng lại, giả vờ ngơ ngác nhìn Văn đế: “Thánh thượng gọi lão thần có chuyện gì?”

Văn đế cười trừng mắt nhìn Tiêu Vạn Cừu, sau đó chỉ vào thanh đao trên tay ông ta: “Sao nào, ngươi muốn lấy bảo đao Lão Lục dâng cho trẫm sao?”

“À???”

Tiêu Vạn Cừu giả bộ ngạc nhiên, rồi ngại ngùng cười: “Xem trí nhớ của thần này! Thần tuổi cao sức yếu, nếu Thánh thượng không nhắc nhở, suýt chút nữa thần đã mang bảo đao này đi rồi.”

Tuổi cao sức yếu?

Văn đế vừa tức giận vừa buồn cười.

Bây giờ lại tuổi cao sức yếu rồi?

Nếu chỗ nào xảy ra chiến sự, tiếng kêu xin chiến đấu của ông ta còn nói to hơn cả những người trẻ kia kìa.

“Được rồi! Mau trả bảo đao cho trẫm!”

Văn đế cười trừng mắt nhìn Tiêu Vạn Cừu: “Lão lục đã dâng lên phương pháp rèn loại thép tinh này, ngươi còn sợ trẫm thiếu ngươi một thanh bảo đao. sao?”

“Đúng đúng! Thánh thượng chắc chắn sẽ không thiếu phần của thần!”

Tiêu Vạn Cừu cười ha ha, lúc này mới ngoan ngoãn giao đao cho Mục Thuận.

Nhìn bộ dạng không nỡ của lão già, Văn đế không nhịn được bật cười ha ha. Cười xong, Văn đế lại thở dài một tiếng.

Lão Lục à Lão Lục!

Ngươi muốn trẫm phải làm sao đây?

Rời khỏi đại điện, Văn đế cầm bảo đao trong tay vuốt ve mãi.

Một lúc lâu sau, Văn đế mới giao nó cho Mục Thuận: “Đem thanh đao này cho Công Bộ, lệnh cho Công Bộ sắp xếp người làm lại chuôi dao và vỏ dao, sau đó đánh bóng cẩn thận!”

“Vâng!”

Mục Thuận nhận lệnh, vội vàng cầm thanh bảo đao rời đi.”

“Haiz...”

Văn đế lặng lẽ thở dài một tiếng, lại bắt đầu nhắm mắt suy tư.

“Lão Lục!”

Sau khi bãi triều, Vân Lệ đuổi theo Vân Hạc vẫn chưa ra khỏi cửa cung. “Tam ca gọi ta có chuyện gì?”

Vân Hạc quay đầu nhìn Vân Lệ.

Vân Lệ cười nói: “Tam ca muốn trò chuyện với ngươi.”

Vân Hạc ngạc nhiên: “Sao Tam ca lại đột nhiên muốn trò chuyện với ta?” Tên ngốc này, chắc là lại muốn hại mình đây.

“Tam ca muốn xin lỗi ngươi.”

Vân Lệ vẻ mặt hối lỗi nói: “Mấy ngày nay, Tam ca đã suy nghĩ kỹ, trước kia Tam ca có hơi quá đáng, mong rằng ngươi đừng ghi hận Tam ca.”

Giọng Vân Lệ không lớn, nhưng những thị vệ trong cung cũng có thể nghe rõ ràng.

“Tam ca, ngươi thay đổi cũng nhanh quá nhỉ?”

Vân Hạc ngạc nhiên nhìn Vân Lệ, ngạc nhiên nói: “Hai ngày Tam ca bị phụ hoàng đánh cho tỉnh rồi sao?”

Nhắc đến chuyện hai hôm trước, trong lòng Vân Lệ lại tức giận.

Cũng may hiện tại Vân Lệ chỉ muốn đóng vai người tốt, nên cũng kìm nén được cơn giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play