Vân Lệ khom người, cúi đầu nói: “Nhi thần quả thật ghen tị với Lão Lục vì lập được chiến công, mấy ngày nhi thần đã tự kiểm điểm nhiều lần, trong lòng cảm

thấy vô cùng xấu hổ, cũng cảm thấy xấu hổ với Lục đệ.”

“Nhi thần biết tính tình của Lục đệ. chắc chắn sẽ không dám xin phụ hoàng ban thưởng, nên nhỉ thần cả gan, thay Lục đệ xin phụ hoàng ban thưởng.”

“Nhi thần cũng hy vọng mượn chuyện này để nối lại quan hệ với Lục đệ...” Vân Lệ nói rất chân thành, suýt chút nữa Vân Hạc đã tin.

Tuy nhiên, rất nhanh hắn hiểu được Vân Lệ đang cố gắng lấy lòng Văn đế. Tên ngốc này đã biết động não rồi!

“Vậy sao?”

Văn đế híp mắt lại: “Vậy ngươi nói xem, trãẫm nên ban thưởng cho Lão Lục như thế nào?”

“Cái này...” Vân Lệ hơi khựng lại, giả vờ như không dám nói. “Ngươi cứ nói đi!”

Văn đế trực tiếp lên tiếng, dường như rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Vân Lệ.

Có lời nói của Văn đế, lúc này Vân Lệ mới thử thăm dò hỏi: “Vài ngày nữa Lục đệ sẽ đến Sóc Bắc, nhi thần cả gan, xin phụ hoàng chọn một vài người có sức khỏe tốt trong Lục Vệ hoàng thành, làm thân binh* cho Lục đệ, để đảm bảo an toàn cho Lục đệ!”

*người hậu cận của vua và bảo vệ cấm thành

Vân Lệ vừa nói xong, cả người Vân Hạc đều thấy rùng mình.

Còn có chuyện tốt như vậy sao?

Vì lấy lòng Văn đế, hắn ta không từ thủ đoạn nào!

Lẽ nào hắn ta không sợ bản thân trở nên quá mạnh sao?

Hay hắn ta muốn nhân cơ hội này sắp xếp người bên cạnh mình? Văn đế cũng ngạc nhiên trước lời nói của Vân Lệ.

'Yên lặng suy nghĩ một lát, Văn đế vuốt cằm: “Lời đề nghị của ngươi thật ra không tệ, trãẫm sẽ cân nhắc!”

“Tạ ơn phụ hoàng!”

Vân Lệ lại khom lưng, lúc này mới yên lặng lùi sang một bên.

Văn đế liếc Vân Lệ một cái, lại hỏi Vân Hạc: “Lão Lục, Tam ca ngươi đã thay ngươi xin ban thưởng ròi, trẫm cũng muốn nghe ngươi muốn được thưởng cái gì”

“Nhi thần không cần ban thưởng.”

Vân Hạc vội vàng lắc đầu: “Nhi thần chỉ có một thỉnh cầu.”

“Nói!” Văn đế đặc biệt thoải mái.

Vân Hạc ngước mắt, giả vờ ngượng ngùng: “Phụ hoàng có thể cũng biết, những người thợ rèn mà nhi thần quen biết rất thân với Đỗ Quy Nguyên, sau khi họ làm ra thanh đao này, họ đã nói cho Đỗ Quy Nguyên biết, hiện tại Đỗ Quy Nguyên và những người khác đều rất thèm muốn, ngày nào cũng quấn lấy nhi thần muốn có thanh đao này...”

“Ha ha...”

Nghe Vân Hạc nói, Văn đế không nhịn được cười haha: “Thanh đao quý giá như vậy, ai mà chẳng muốn có? Đợi lát nữa, ngươi và Tống đại nhân đến Công Bộ trước, nói cho ông ta phương pháp rèn luyện thép tỉnh này, đến lúc rèn ra bảo đao, sẽ không thiếu phần cho thuộc hạ của ngươi!”

“Tạ phụ hoàng!”

Vân Hạc đạt được mục đích, lại nói với Văn đế: “Nhi thần đi Công Bộ cũng vô ích, đều là công lao của mấy người thợ rèn sau này nhi thần sẽ cho một người trong số họ đến Công Bộ trực tiếp hướng dẫn.”

“Thật đúng lài”

Văn đế gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Như vậy đi, trẫm sẽ tuyển mấy người thợ rèn kia vào Công Bộ, rồi sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ, ngươi thấy thế nào?”

Được!

Cả người cũng tự đào cho mình.

Vân Hạc cười khổ, khom người nói: “Nhi thần thay họ tạ phụ hoàng long ân!”

Cũng tốt!

Dù sao mình cũng không phải lén rèn vũ khí nữa.

Cũng coi như là lo cho những người thợ rèn đó một tương lai.

“Được, quyết định như vậy đi!”

Văn đế vui vẻ nói: “Vậy ngươi cứ theo Tiêu Định Vũ học trận pháp đi! Buổi tối trẫm tới phủ ngươi, ngươi hãy cùng trẫm uống hai chén!”

“Vâng!”

Vân Hạc nhận lệnh: “Vậy nhi thân cáo lui trước.”

“Đi đi!”

Văn đế phất tay, dặn dò nói: “Chuyện đại hôn của ngươi, phủ Nội Vụ đã giúp ngươi lo liệu, ngươi không cần lo lắng, chỉ cần cùng Tiêu Định Vũ học trận pháp là được rồi, đừng lơ là!”

“Vâng!” Vân Hạc lại nhận lệnh, khom người rời đi.

Đợi Vân Hạc rời đi, lúc này Văn đế mới nhìn chằm chằm Vân Đình đang quỳ trên mặt đất.

“Lão Tứ, Lục đệ ngươi có công lớn hay là đại nghịch bất đạo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play