Mỗi người bọn họ đều xách đầy con mồi.

'Thậm chí còn có một con ngựa chở riêng một con gấu hơn mấy trăm cân.

"“Chậc, lão Lục, các ngươi sao vậy?”

Vân Lệ thúc ngựa đi đến bên cạnh Vân Hạc, vẻ mặt trêu tức nhìn bọn họ: "Ta nói chứ, Nam Uyển này nhiều con mồi như vậy, các ngươi lại không săn được một đầu thú nào?"

"Vận khí không tốt." Vân Hạc thuận miệng trả lời, trong đầu thì mắng thằng ngốc.

Để cho ngươi đắc ý trước!

Rồi sẽ đến lúc ngươi khóc!

"Vận khí không tốt?"

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay

Vân Lệ cười haha, hắn ta trào phúng: "Ta biết ngươi không có tài bắn cung đúng không? Phụ hoàng đã cố ý cho Lục hoàng tử phi săn bắn giúp ngươi, vậy mà các ngươi vẫn không săn được gì? Không phải phụ hoàng nói hổ phụ sinh hổ tử sao?"

“Tam điện hạ!"

Thẩm Hinh cắn răng nhìn Vân Lệ: "Ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục cha ta!”

"Đệ muội, ngươi hiểu lầm r

" Vân Lệ trêu chọc nói: "Ta đoán, không phải ngươi vô dụng! Ngươi ở cùng lão Lục một thời gian dài, bị hắn lây bệnh."

Thẩm Hinh khựng lại, nàng tức điên người, trong lòng thầm măng Vân Hạc.

Sĩ diện hại thân!

Nếu hắn mang những con mồi kia về, cho dù không thắng, cũng không bị sỉ nhục nhu vậy!

Người ta đã kề dao vào cổ hắn, mà hắn còn nói mấy nguyên tắc nực cười kia của hắn!

Vân Hạc giương mắt nhìn Vân Lệ: "Chờ khi nào ngươi thắng thì hãy đến trước mặt bọn ta đắc ý!"

"Chậc chậc, còn tức giận?"

Vân Lệ cười to: "Lão lục, nếu không ngươi quỳ xuống, ta sẽ chia cho ngươi hai con mồi, tốt xấu gì các ngươi cũng có cái để nói trước mặt phụ hoàng!”

Tròng mắt Vân Hạc vừa chuyển động, hắn mỉm cười nói: "Tam ca, ngươi chắc chắn như vậy, cho dù cho ta hai con mồi, ngươi vẫn có thể thắng?"

"Vô nghĩa!"

Vân Lệ cười đắc ý: "Ta có mười tám con mồi! Cho dù cho ngươi hai con, ta cũng vẫn thắng!"

"Như vậy sao?”

Vân Hạc chớp mắt nói: "Nếu Tam ca tự tin như vậy, hay là chúng ta cược không?”

"Ngươi muốn đánh cược như thế nào?" Vân Lệ châm chọc: "Sao nào, ngươi muốn đánh cược bằng cái đầu không đáng tiền đó của ngươi?”

"Thật sự không đến mức đó." Vân Hạc lắc đầu cười: "Cái đầu này của ta, ta dám cho, e là ngươi cũng không dám nhận! Ngươi nói có đúng không?”

Vân Lệ khinh thường, hắn ta cười nhạo: "Ta không thèm cái đầu đó của ngươi! Với cái đầu của ngươi, ta lấy cũng sợ không dùng đến!"

Vô nghĩa!

Chắc chắn hắn ta không dám!

Vân Hạc lấy đầu mình ra đánh cược, hắn ta chắn chắn sẽ không cược.

Hắn ta cũng không muốn thắng mà lại không nhận được tiền đặt cược.

"Chúng ta cược năm vạn lượng bạc đi!"

Vân Hạc nghiêm túc nói: "Nếu Tam ca giành vị trí thứ nhất, ta sẽ cho ngươi năm vạn lượng bạc! Nếu ngươi không giành được vị trí thứ nhất, vậy ngươi cho †a năm vạn lượng bạc, thế nào?"

"Được! Tốt nhất ngươi nên nói lời giữ lời!"

Vân Lệ vô cùng tự tin, hắn ta đồng ý không chút do dự.

“Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ

Vân Hạc gật đầu, hắn lại nhếch miệng cười nói: "Tam ca, dạo này ta rất may, ngươi nên cẩn thận một chút!"

Vân Lệ không để bụng, hắn ta hừ lạnh: "Vận của ngươi sẽ không tốt như vậy! Ngoan ngoãn chuẩn bị sẵn năm vạn lượng bạc đi! Nếu ngươi dám quyt nợ, ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng!"

"Sẽ không, sẽ không." Vân Hạc liên tục xua tay: "Ta không có ưu điểm gì, nhưng đánh cược mà thua thì sẽ nhận."

"Nên vậy!"

Vân Lệ nhìn Vân Hạc bằng ánh mắt châm chọc, hắn ta rất tự tin dẫn người rời đi.

"Thằng ngốc thể hiện!" Vân Hạc thầm mắng, trên mặt lại lộ ra nụ cười xấu xa.

Vừa khéo mượn trò đánh cược này đổ thêm dầu vào lửa cho tên ngu ngốc. kial

Để cho tên ngu ngốc kia phải nhận đòn hiểm mãnh liệt hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play