Mấy người đứng chờ, Thẩm Hinh cưỡi ngựa trở về.

Trên lưng ngựa có hai con hươu sao và mấy con thỏ hoang.

Mấy thị vệ thấy Thẩm Hinh mang nhiều con mồi về như vậy, bọn họ lập tức chuyển ưu thành hỉ, vội vàng thúc ngựa tiến lên, phụ giúp Thẩm Hinh mang con mồi lên lưng ngựa của mình.

Trong lòng Vân Hạc thầm nói không ổn, hắn cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Hinh.

“Nhìn cái gì?"

Thẩm Hinh cưỡi ngựa đến trước mặt Vân Hạc: "Ta đã nói ngươi chính là đồ sao chổi! Bây giờ tin chưa?”

Vân Hạc nghe vậy, mày càng nhíu chặt hơn, hắn lớn tiếng nói với mấy thị "Vứt hết toàn bộ con mồi! Một con cũng không để lại!"

"Ngươi có bệnh à?”

Thẩm Hinh giận tím mặt: "Ta khổ cực mới tìm thấy con mồi, ngươi dựa vào đâu mà bảo bọn họ vứt? Ngươi muốn bị phạt thì cũng đừng liên lụy đến ta!"

"Ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?"

Vẻ mặt Vân Hạc suy sụp: "Chúng ta tìm lâu như vậy vẫn chưa tìm được con mồi sống, ngươi mới đi ra ngoài đã tìm được nhiều con mồi như vậy? Con mồi đều dừng ở đó, chờ ngươi bắn chết?"

"“Ghen tị, là do ngươi ghen tị!"

Thẩm Hinh không phục nói: "Không phải bởi vì ta nói ngươi là sao chổi sao?"

"Ta không rảnh dong dài với ngươi!"

Vân Hạc lạnh mặt, hắn lạnh lùng nói: "Ta lặp lại một lần nữa, lập tức vứt những con mồi này! Nếu không đến trước mặt phụ hoàng, ta cũng nói những con mồi này không phải do ngươi bắn chết!”

Hắn thật sự muốn nói cho nữ nhân này biết, đây là một cái bẫy.

Nhưng đám thị vệ này vẫn chưa hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của hắn.

Hắn cũng không biết mấy thị vệ này sẽ mật báo hay không, nói hắn nhìn thấu bây rập phụ hoàng bày ra.

Hơn nữa hắn cũng lo lắng với tính cách của Thẩm Hinh thì không giấu được chuyện này.

Hắn không thể để Văn đế biết hắn đã nhìn thấu hết thảy, nếu không rất nhiều hành động của hắn sẽ khiến Văn đế hoài nghi.

Quan trọng nhất là hắn không muốn nhậm chức gì đó.

"Ngươi...

Thẩm Hinh khó thở, không nể mặt thân phận Vân Hạc nữa, nàng phẫn nộ mắng to: "Phế vật! Ngươi chính là phế vật! Ngươi không tìm được con mồi nên ghen ty với tai"

"Ta là phế vật, nhưng ta không phải kẻ ngốc!"

Vân Hạc nhìn Thẩm Hinh: "Chính ngươi nhìn xem, có con mồi nào đang chảy máu không? Thời gian ngắn như vậy, máu đã đông rồi sao?”

Đối mặt với vấn đề của Vân Hạc, Thẩm Hinh hơi khựng lại.

Đúng vậy, những con mồi này không phải do nàng bắn chết.

Ngay từ đầu nàng có thể kiên trì tuân thủ nguyên tắc, nhưng thời gian dần trôi qua, nàng cũng sợ săn không được con mồi, sẽ phải chịu phạt cùng Vân Hạc.

Nàng cũng không muốn phụ sự khen ngợi của ông ấy dành cho phụ thân.

Nữ nhi của Trần Nam Chinh, một con mồi cũng không bắn được, quả thật là vứt hết mặt mũi của phụ thân!

Vậy nên nàng mới bắt hết những con mồi kia.

"Vứt hết!"

Vân Hạc bỗng quát to.

Mấy thị vệ ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không tình nguyện vứt con mồi đi. “Trở về!"

Vân Hạc tức giận nhìn bọn họ, bảo mọi người trở về.

"Vân Hạc! Ngươi chính là kẻ đáng ghét! Kẻ đáng ghét!"

Thẩm Hinh phẫn nộ mắng to, nàng tức giận, cả người run rẩy.

Vân Hạc lười nhiều lời, hắn thúc ngựa trở về.

Thẩm Hinh đi phía sau cùng.

Khi bọn họ sắp tới nơi ở của Văn đế, có một nhóm người xuất hiện cách đó không xa.

Nhìn kỹ, đúng là đoàn người của Tam hoàng tử Vân Lệ.

Bọn họ hoàn toàn khác bọn Vân Hạc hai tay trống trơn, bọn họ thu hoạch được rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play