24.
Mùa đông càng lúc càng sâu, đường quê phủ đầy lá rụng, cây thông ngập tràn tuyết trắng.
Thẩm Cảnh Hành trở về kinh thành.
Nghe nói Tiểu hoàng đế không biết vì sao đột nhiên nhiễm phong hàn sốt cao không dứt, ngự y nói e rằng không qua nổi mùa đông này.
Hiện nay huyết mạch trực hệ của hoàng thất ngoài Tiểu hoàng đế thì chỉ có Thẩm Cảnh Hành, công chúa hoàng tử còn lại đều đã chết hoặc bị thương trong cuộc cung biến cách đây vài năm.
Nhưng Nhiếp chính vương mất tích, Tiểu hoàng đế bệnh nặng, Thái hậu đau buồn không có tâm tư chăm sóc, tình hình triều đình càng lúc càng bất ổn.
Thừa tướng cấu kết với Phiên vương tạo phản.
Chiến tranh kéo dài hai tháng, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phiêu kị tướng quân Mạnh Tiêu dẫn hai vạn tinh binh lấy ít thắng nhiều, chém đầu thừa tướng dưới lưỡi kiếm, một lần dẹp yên chiến tranh phản loạn.
“Trai cò đánh nhau, cò thắng.”
“Nên thu lưới rồi.”
Nói lời này khi Thẩm Cảnh Hành đang dạy Trường An chơi cờ, bình tĩnh cầm cờ đen đặt xuống bàn.
Cờ trắng trong nháy mắt bị giết không còn một mống.
Người ta quý biết rõ bản thân, nếu chơi trò quyền mưu không phải sở trường của ta, thì chẳng bằng cứ ở đây yên ổn cùng Trường An.
Dung Khanh và Ngô Bân nguỵ trang thành huynh trưởng của ta, thỉnh thoảng xuống núi mua chút vật tư cho chúng ta cũng truyền tin trở về.
Khi Trường An cuối cùng cũng có thể tạo ra một khuôn mặt người hoàn hảo, Phiêu kị tướng quân được thăng chức làm đại tướng quân hộ quốc, tướng phủ mưu phản bị tru di tam tộc.
Khi Trường An say mê với “Binh pháp Tôn Tử”, xem đến say xưa, Tiểu hoàng đế băng hà, tướng quân hộ quốc đi theo con đường cũ của phủ tướng, khởi binh đoạt ngôi;
Khi Trường An suốt ngày nghiên cứu cờ vây, từ lúc mới học đến khi cuối cùng cũng phá giải được thế cờ tử, Nhiếp chính vương hồi cung, tướng quân hộ quốc bị một kiếm đâm chết, Thái phó bị tru di tam tộc, Thái hậu bị nhốt vào lãnh cung.
Trên núi thật buồn tẻ, ta cải trang mang theo Trường An xuống núi đi dạo.
Khi mua đồ trang sức, bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc vòng tay đan.
Hoa văn cực kỳ xinh đẹp, ta bèn hỏi chưởng quầy cách đan.
Khi đang đan thuận lợi đột nhiên nghe thấy một tiếng náo loạn trên đường.
“Các ngươi nhìn gì vậy, ta từng là Phò mã đấy! Đám súc sinh các ngươi còn không xứng xách giày cho ta, chỉ chỉ trỏ trỏ cái gì thế hả!"
Một ông lão gần đất xa trời kéo lê hai chân bẩn thỉu, thở hổn hển dựa vào một góc tường dơ bẩn, xung quanh có bảy tám bình rượu nằm ngổn ngang.
Một đại nương trực tiếp phun vào mặt ông ta: "Phi! Cũng không nhìn xem chính mình tồi tàn thế nào, cái dạng này mà là phò mã công chúa ấy hả! Đang mơ mộng gì thế!"
"Ta nghĩ chắc là ở trong một con hẻm hoa liễu nào đó bị bệnh, khiến bản thân bị liệt nửa người, não cũng bị rối loạn tâm thần rồi!"
Xung quanh một đám người bắt đầu cười khúc khích.
Ta cũng vừa vặn đan xong chuỗi hạt tay đang cầm trên tay, đưa cho chủ tiệm một mảnh lá vàng, sau đó kéo Trường An hài lòng trở về nhà.
Chết có gì đáng sợ?
Sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.
Cố phò mã, chậm rãi hưởng thụ nửa đời còn lại của ngươi, mạng sống hèn mọn của ngươi đi.
25.
Trên mái hiên tuyết tích tụ ngày càng dày.
Mấy tháng liên tiếp không gặp người ấy, ngay cả chiếc bàn hắn cặm cụi xử lý chính sự cũng phủ một lớp bụi mỏng.
Ta cầm lấy chiếc phất trần lông gà, phủi sạch bụi trên bàn.
Lại lấy một chậu nước để lau, không ngờ lại làm rơi nghiên mực trên bàn.
Cúi người nhặt lên, bỗng phát hiện ra một trang giấy tuyên thành nhạt ở ngăn bàn.
Rút ra xem, nét chữ trên giấy mạnh mẽ bay bổng, thoạt nhìn chính là do người ấy viết cách đây vài tháng.
Tỉnh Để Điểm Đăng Thâm Chúc Y,
Cộng Lang Trường Hành Mạc Vi Kỳ.
Linh Lung Đầu Tử An Hồng Đậu,
Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri.
...
Phải làm sao, đột nhiên ta rất muốn gặp hắn.
Vừa mới quay người, hương thơm lạnh lẽo thanh tao truyền đến, eo bỗng bị một đôi tay ôm lấy.
Bên tai truyền đến tiếng nói khàn khàn của người ấy: "Song Nhi đang xem gì?"
Trong lòng như nổi trống.
"Đang xem bài thơ bệ hạ viết mấy tháng trước."
"Linh Lung Đầu Tử An Hồng Đậu, Nhập Cốt Tương Tư Tri Bất Tri."
Ta nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Cảnh Hành: "Bệ hạ thích gì ở ta?"
"Nếu ta nói gặp gỡ thời niên thiếu, lâu ngày sinh tình, nàng có tin không?"
"Vì sao không tin?"
Trên môi truyền đến xúc cảm mềm mại, trước mắt là khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú như tiên của người ấy.
Trong khoảnh khắc có loại ảo giác, hắn vẫn là con thỏ trắng mềm mại dịu dàng của sáu năm trước.
Ừm, nói hắn là thỏ trắng cũng không đúng, chính xác hơn thì hắn giống một con hồ ly trắng xảo quyệt.
Khi đôi môi tách ra, bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
"Sáu năm qua chẳng lẽ không ai nói với Song Nhi lúc này nên nhắm mắt sao?"
Một câu nói kéo ta trở lại thực tại.
Muốn tức giận đấm hắn, nhưng tay lại không có sức, vội vàng đẩy hắn ra, quay người bỏ chạy nhưng vô tình hất đổ nghiên mực bên bàn.
Xôn xao, những trang giấy tuyên thành ố vàng bỗng rơi rụng xuống đất.
Trên nghiên mực toàn là mực đen.
Hắn giữ lấy eo ta, cúi người nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu của trẫm, cùng trẫm về cung đi."
Sau một lúc lâu, ta nghe được chính mình trả lời: "Được."
Nguyện Ngã Như Tinh Quân Như Nguyệt, Dạ Dạ Lưu Quang Tương Hiểu Khiết.
- Hết -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT