Ngày hôm sau, máy bay vận tải quân sự lẳng lặng chờ ở sân bay khu vực Tây Nam. Chiến đội của Hà Bình chuẩn bị trở về Bắc Kinh, đi theo còn có di thể của Cảnh Chí Quân được đặt trong quan tài thủy tinh đặc chế để giữ lạnh. Các chiến sĩ thật cẩn thận đưa hắn lên máy bay
Trước khi rời đi, Trình tư lệnh của quân khu Tây Nam cũng cúi chào di thể Cảnh Chí Quân theo nghi thức quân đội.
Đây là một lần trả giá cực lớn của quân đội, lại không thể công khai hành động với bên ngoài. Ba mươi sáu người đi chấp hành nhiệm vụ, lúc trở về chỉ còn ba mươi mốt người và một di thể. Hai tiểu đội kia cũng bị thương vong trong quá trình chiến đấu trong rừng rậm. Chiến dịch diệt trừ tội phạm ma túy lần này diễn ra quyết liệt và thê thảm. Không những tin tình báo giả khiến cho các tiểu đội hoàn toàn bị động trong chiến đấu, năng lực chiến đấu của phe tội phạm đã trải qua huấn luyện của Đỗ Tư được nâng cao. Xét về mặt chiến lược thì tóm được tên Đỗ Tư vốn là lính xuất ngũ từ hải quân Mĩ kia còn quan trọng hơn cả tiêu diệt trùm ma túy Hồng Ba
Mặc khác, lần này hai quân khu lớn liên hợp hành động, đội đặc chủng Tây Nam cũng xâm nhập vào rừng rậm tiêu diệt tàn quân tội phạm. Đội đặc chủng trả giá không nhỏ, lúc đi cũng là ba mươi sáu người, lúc trở về chỉ còn hai mươi lăm người.
Phần lớn bộ đội hy sinh không phải trong lúc chiến đấu với kẻ địch mà gục ngã bởi sức mạnh của thiên nhiên. Khắp nơi đều là chướng khí, độc xà, độc trùng và các đầm lầy bất ngờ nuốt hết cả người lẫn thi thể, không để lại chút gì...
Trình tư lệnh quân khu Tây Nam trịnh trọng đưa tiễn các chiến sĩ của đội đặc chủng Lam Kiếm.
Thời đại thái bình thịnh trị, thế mà quân nhân vẫn phải trả giá bằng sinh mạng. Hy sinh cao quý là thế, nhưng không được công khai, thậm chí ngay cả người nhà của họ cũng không được biết người chồng, người cha của mình chết như thế nào. Trên mộ bia lạnh lẽo chỉ vỏn vẹn hai từ "Liệt sĩ". Nó thầm lặng nói cho thế nhân biết người đàn ông đó đã cống hiến tuổi trẻ, cuộc đời, thậm chí cả xương cốt cho tổ quốc, cho nhân dân của mình.
Anh hùng sở dĩ được gọi là anh hùng, là bởi vì những chiến tích của họ được mọi người biết đến. Ai cũng biết họ đã làm được những gì, vì sao họ được gọi là anh hùng.
Liệt sĩ không phải là anh hùng, nhưng liệt sĩ còn cao quý hơn anh hùng.
Trình tư lệnh là một quân nhân hơn năm mươi tuổi, da đen, mặt chữ Quốc tiêu chuẩn. Ông cẩn thận chỉnh lại quân phục cho tất cả mọi người trong đội Lam Kiếm. Không ai biết trong lòng ông đang nghĩ gì, nhưng ai cũng nhìn thấy hốc mắt ông ửng đỏ. Lúc ông đi đến trước mặt Diệp Hoan, ánh mắt chăm chú, nhìn kỹ dáng vẻ Diệp Hoan, nói: "Cậu là Diệp Hoan phải không?"
Diệp Hoan đứng nghiêm, lớn tiếng nói: "Vâng"
Ánh mắt Trình tư lệnh dần nhu hòa, quan sát hắn từ đầu đến chân, gật đầu nói: "Ta nghe nói cậu chính là mũi nhọn hành động lần này. Cậu làm tốt lắm, không hổ là Tướng môn hổ tử, Thẩm gia có hậu rồi"
Đồng đội đều quay đầu nhìn Diệp Hoan, ánh mắt rất ngạc nhiên
Diệp Hoan chưa từng nói với đồng đội xuất thân của mình. Mọi người chỉ biết hắn có một người mẹ giàu có, thường xuyên tặng đồ cho quân doanh. Họ không hề biết quan hệ của hắn và Thẩm gia.
Advertisement
Diệp Hoan nhìn thẳng Trình tư lệnh, thản nhiên nói: "Thủ trưởng khen nhầm rồi. Tôi là tôi, tôi có giỏi hay kém không liên quan đến Thẩm gia, càng không dám nhận bốn chữ Tướng môn hổ tử này"
Trình tư lệnh rất tán thưởng lời này của Diệp Hoan: "Tốt! Đáng mặt đàn ông! Trở về thay ta hỏi thăm Thẩm lão tướng quân. Sau này nếu đến Tây Nam du lịch, cứ đến ở nhà ta. Để ta cho đám con cháu chỉ biết ăn bám cha mẹ kia biết thế nào là xấu hổ"
Diệp cười miễn cưỡng: "Có rảnh nhất định sẽ quấy rầy"
.......
Máy bay vận tải chở các chiến sĩ xuyên qua trời xanh, bay về hướng bắc
Hơn một tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay quân sự Bắc Kinh.
Diệp Hoan một lần nữa bước lên mảnh đất Bắc Kinh, nơi đây không có gì thay đổi nhưng Diệp Hoan dường như đã thay đổi không ít.
Dưới hun đúc của máu và lửa, Diệp Hoan như Phật Đà ngộ đạo, đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều. Hóa ra trong cuộc sống ngoại trừ tình yêu, tình cảm còn có nhiều điều quan trọng khác.
Advertisement
Diệp Hoan không muốn trở về quân doanh ngay lúc này nên hắn trực tiếp xin Hà Bình cho nghỉ phép. Hà Bình thấy sắc mặt Diệp Hoan mệt mỏi vô cùng, cũng không làm khó hắn mà đồng ý luôn.
Diệp Hoan ghét phải chứng kiến cảnh các đồng đội khóc lóc khi chứng kiến di thể của chiến hữu. Sinh ly tử biệt, trải qua một lần đã đủ lắm rồi, không cần phải lặp lại lần nữa.
Diệp Hoan không buồn đổi quân phục, lầm lũi đi tới câu lạc bộ Danh Lưu
Lúc này là hai giờ chiều, là thời điểm náo nhiệt nhất của câu lạc bộ. Hội viên người đi kẻ lại, nói nói cười cười, hát ca nhảy múa.
Diệp Hoan cứ đứng ngơ ngác trước lối vào, thẫn thờ nhìn ngắm khung cảnh thái bình hoan nhạc kia. Đột nhiên hắn cảm thấy mọi thứ xa xôi như đã qua mấy đời.
Nơi biên cương mưa bom bão đạn, huyết nhục tung tóe. Còn Bắc Kinh phồn hoa náo nhiệt, xa hoa trụy lạc. Hai hình ảnh khác biệt này cứ luân phiên thay đổi trong đầu hắn, đan xen, xoắn xuýt, hỗn độn. Diệp Hoan nhắm mắt lại, lắc lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra, những ảo ảnh chém giết, những tiếng kêu la thảm thiết kia mới dần biến mất.
Có lẽ hắn bị bệnh rồi.
Diệp Hoan cười khổ
"Diệp Hoan? Sao anh lại tới đây?" Giọng nói kinh ngạc của Liễu Mi vang lên sau lưng Diệp Hoan
Hắn quay đầu nhìn lại, Liễu Mi mặc một bộ váy công sở màu đen, đeo trang sức trang nhã, đôi mắt nhìn hắn lấp lánh ánh sáng.
Khóe miệng Diệp Hoan khẽ kéo lên, nở nụ cười: "Tôi là ông chủ, đến thị sát công việc của cô, nếu làm không tốt sẽ khấu trừ tiền lương của cô"
Liễu Mi sấn đến trước mặt Diệp Hoan, hung hăng đập hắn một cái, sẵng giọng: "Lúc này anh ra dáng chưởng quầy quá ha! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi. Người ta nói đàn ông năng tới quán rượu, lười về nhà. Anh thì ngược lại, ngay cả quán rượu cũng lười đến."
Liễu Mi cười đùa mấy câu rồi lặng lẽ ngắm Diệp Hoan. Diệp Hoan lại thay đổi rồi, lần này không phải thay đổi vẻ ngoài mà lặng lẽ chuyển hóa từ bên trong. Cô cảm thấy vẻ tưng tửng mọi khi lắng xuống, khuôn mặt tản ra sự thâm trầm khó phát hiện. Diệp Hoan đứng đó tựa như một thanh kiếm sắc bén, dù đã nhét vào vỏ kiếm nhưng vẫn tỏa ra hàn quang mơ hồ, xen lẫn mùi máu tươi nhàn nhạt.
Liễu đại tiểu thư xuất thân hắc bang, không xa lạ gì mùi vị này. Chỉ những kẻ đã dính máu người trên tay mới có được khí chất đó.
Tim Liễu Mi xiết lại, gần đây hắn đã làm những gì?
Liễu Mi nhăn mày: "Diệp Hoan, nửa tháng nay không gặp anh, gọi điện thoại thì lúc nào cũng thấy tắt máy. Anh đang làm gì thế?"
"Tôi đi chấp hành nhiệm vụ"
"Anh? Anh có thể chấp hành nhiệm vụ gì?" Liễu Mi hoài nghi nhìn hắn.
Diệp Hoan rất nghiêm túc gật đầu: "Vừa rồi tôi đi rừng rậm Tây Nam, chiến đấu như Triệu Tử Long ấy, hai tay ôm súng máy bắn giết bọn tội phạm buôn ma túy. Trên chiến trường máu thịt văng tung tóe, xác chết như ngả rạ. Tôi giết một hơi hơn trăm người..."
Liễu Mi cười to: "Bốc phét vừa thôi ông! Anh mà dám giết người á?"
"Vốn là không dám nhưng sau khi thiếu chút nữa bị một nữ lưu manh cường bạo thì tâm tình anh đây rất khó chịu, thế nên bắt đầu đại khai sát giới"
Liễu Mi cười khúc khích, đập vào ngực hắn: "Thôi đi, càng nói càng luyên thuyên, bịa chuyện cũng không chịu tìm câu chuyện nào dễ tin một chút"
Diệp Hoan bất đắc dĩ cười khổ. Khi đàn ông nói dối để dỗ dành phụ nữ thì họ mù quáng tin tưởng, đến khi đàn ông nói thật thì họ nhất định không tin. Phụ nữ trên đời này vẫn thường oán trách đàn ông vô tình, đàn ông giả tạo nhưng lúc mà đàn ông nghiêm túc thì phụ nữ các người lại không tin. Vậy thì còn trách ai?
Diệp Hoan cũng lười giải thích, nhếch miệng cười cười: "Cô cứ coi như tôi lấy chuyện làm quà đi, Liễu Mi này, tôi tới tìm cô là có việc...."
Liễu Mi kéo cánh tay hơi thô ráp của Diệp Hoan, cười nói: "Có việc gì cũng không thể đứng giữa đường giữa phố nói như vậy, vào phòng làm việc của tôi đi"
Văn phòng của Liễu Mi ở tầng bốn. Nơi đây vốn không thuộc về câu lạc bộ, sau này có một công ty nhỏ kinh doanh không tốt nên đóng cửa, Liễu Mi thừa cơ thuê lại hơn hai trăm mét vuông văn phòng công ty này sau đó lắp đặp thiết bị, cải tạo thành một loạt các văn phòng. Xa hoa nhất là văn phòng chủ tịch của Diệp Hoan, mỗi một đồ dùng, đồ trang trí ở căn phòng này đều do Liễu Mi tự tay lựa chọn và sắp xếp. Cho dù Diệp Hoan chưa từng tới chỗ này nhưng Liễu Mi vẫn kiên trì quét tước mỗi ngày.
Phương thức biểu đạt tình cảm của Liễu Mi rất dịu dàng, kín đáo nhưng nó vẫn luôn âm thầm tồn tại, chưa từng phai nhạt
Người đàn ông này đáng giá để cô mê đắm, để cô tình nguyện làm mọi thứ cho hắn dù hắn chưa bao giờ cần đến.
Liễu Mi lôi kéo Diệp Hoan vào văn phòng cô, ấn Diệp Hoan ngồi vào chiếc ghế salon mềm mại. Cô đứng đó, khoanh tay nửa cười nửa không nhìn hắn.
"Diệp đại thiếu gia tìm tôi có việc gì? Chắc vẫn là chuyện liên quan đến tiền bạc, tôi nói có đúng không?"
Diệp Hoan cười gượng:"Cô đừng nghĩ tôi thực dụng thế chứ?"
Liễu Mi nhướn mày, dùng ánh mắt nguýt hắn: "Chẳng lẽ không phải?"
Diệp Hoan nghiêm trang phê bình: "Tiểu nhân quá! Cô đừng có lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử chứ. Liễu Mi, tôi phải phê bình cô, cô cả ngày lăn lộn trong giới kinh doanh, cả người đầy hơi tiền rồi, mở miệng ra là tiền, tiền"
Liễu Mi không giận mà cười cười: "Ái chà, hôm nay tôi đúng là nhìn lầm rồi nha! Diệp đại thiếu gia lại không phải tới tìm tôi vì chuyện tiền bạc. Anh trở nên cao thượng từ lúc nào thế này?"
"Cao thượng là yếu tố căn bản mà con người nên có" Diệp Hoan mặt không đổi sắc nói: "Tôi không thể tới tìm cô vì chuyện khác sao? Quen biết nhau lâu như vậy, chúng ta còn chưa có dịp trò chuyện với nhau về cuộc đời, chia sẻ về lý tưởng đấy"
Hai mắt Liễu Mi sáng rỡ: "Anh tới tìm tôi nói chuyện về cuộc đời, về lý tưởng á? Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi. Diệp thiếu gia....anh không bị sốt đấy chứ?"
"Các cụ vẫn nói người tiền nhiều thì tục khí, khi trò chuyện về cuộc đời và lý tưởng thì chúng ta đã vươn tới một cảnh giới thoát tục mà người xưa vẫn hằng theo đuổi" Ánh mắt Diệp Hoan xa xăm, giọng điệu nghiền ngẫm.
Liễu Mi tặc lưỡi tán thưởng: "Nhập ngũ được vài tháng đã khiến người ta lau mắt mà nhìn rồi. Gần đây anh được Bồ Tát cải hóa rồi à? Anh bây giờ đâu phải thoát tục tầm thường nữa, anh hoàn toàn biến thành một cao tăng đạo hạnh cao dày rồi"
"Liễu tổng, miệng cô càng ngày càng biết giết người đấy" Diệp Hoan đen mặt.
Liễu Mị lại rất hào hứng, ngồi trên ghế salon đối diện Diệp Hoan, hai chân bắt chéo, tay chống cằm, ánh mắt nhìn Diệp Hoan lấp lánh: "Đừng nói thế, chúng ta quen nhau cũng gần năm rồi, đúng thật là chưa từng tâm sự về cuộc đời về lý tưởng đâu, hôm nay chúng ta thực hiện đi"
Diệp Hoan vô vị phọt ra một câu: "Trước khi nói về chủ đề cao thượng đó, cô đưa cho tôi năm triệu để tiêu xài đã"
Liễu Mi ngẩn người, chán nản oán trách: "Anh vừa nói là tới tìm tôi không phải vì tiền còn gì?"
"Đương nhiên không phải! Tôi đến để trò chuyện về nhân tình thế thái, tiện nhắc qua về tiền bạc thôi" Diệp Hoan hùng hồn phản bác
"Anh còn nói tiền là tục khí....."
"Nhưng tôi vốn là một tục nhân mà...."
Liễu Mi trừng hắn, tức giận nói: "Được, giờ thì tôi rõ rồi, hóa ra người ta coi tôi là máy rút tiền tự động. Lúc nào muốn dùng tiền thì mới đến gặp. Nói đi, anh muốn bao nhiêu?"
"Năm triệu"
"Anh muốn nhiều tiền như vậy làm gì? Tôi biết anh không phải là người tiêu tiền như nước"
Nụ cười của Diệp Hoan ảm đạm dần, lặng lẽ nói: "Tâm ý, muốn cho mấy chiến hữu một chút tâm ý. Việc tôi có thể làm cũng chỉ có chừng đó"
Lần hành động này, đại đội Lam Kiếm có năm chiến sĩ hy sinh. Người nhà của họ đều được quốc gia trợ cấp nhưng mà đối với những gia đình nghèo khó mà nói thì khoản tiền trợ cấp ít ỏi đó chẳng giúp được bao nhiêu. Trên đường trở về Bắc Kinh, Diệp Hoan đã quyết định sẽ tặng cho mỗi gia đình một triệu tệ"
Thổ Lang và Cảnh Chí Quân trước khi hy sinh vẫn mãi lưu luyến thân nhân của bọn họ. Lúc ấy Diệp Hoan và các chiến sĩ đã cam đoan sẽ chăm sóc tốt người thân của hai người. Đây là lời hứa của một người đàn ông đối với đồng đội trước khi chết. Hôm nay Diệp Hoan tới câu lạc bộ là để thực hiện lời hứa này.
Hắn muốn gánh vác trách nhiệm thay cho những đồng đội đã hy sinh. Hắn sẽ nuôi dưỡng cha mẹ họ, vợ con họ tựa như nuôi dưỡng các em trai, em gái ở Phúc Lợi Viện. Diệp Hoan sẽ không để cho họ phải chịu nửa điểm ủy khuất.
Liễu Mi vốn định trêu đùa mấy câu nhưng nhìn thấy Diệp Hoan bỗng trở nên u buồn, mỏi mệt, tim cô tê rần. Liễu Mi sảng khoái gật đầu: "Được, tôi ra ngoài lấy tiền cho anh, năm triệu có đủ không? Không đủ thì nói với tôi, tôi lấy thêm"
Diệp Hoan cười nói: "Đã đủ rồi, tiền chỉ cần đủ dùng, không cần quá nhiều. Nhiều quá cũng không phải chuyện tốt"
Liễu Mi gật đầu: "Được, tôi đi luôn đây. Diệp Hoan, trong văn phòng tôi có một phòng riêng để nghỉ ngơi. Anh vào phòng tôi ngủ một lát đi, khi nào ăn cơm tôi sẽ gọi. Trông anh mệt mỏi lắm đấy"
Diệp Hoan day day mắt, đáp ứng
Liễu Mi đi ra đến cửa, quay đầu nhìn hắn chăm chú. Cô ngày càng chắc chắn rằng Diệp Hoan rất khác lúc trước. Không nói rõ được là khác ở đâu nhưng người đàn ông này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rất không bình thường.
Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, đi rừng rậm Tây Nam giết bọn buôn ma túy?
Tim Liễu Mi nhảy dựng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Liễu Mi vừa định khép cửa, Diệp Hoan đã gọi cô lại, chân thành nói: "Liễu Mi, cám ơn cô!"
"Cảm ơn tôi gì chứ? Anh là ông chủ, tôi đi lấy tiền cũng là tiền của anh. Anh cũng là triệu phú rồi, không phải định bắt tôi lấy tiền của tôi đưa cho anh đấy chứ?"
Diệp Hoan nở nụ cười: "Lát nữa xong chúng ta lại tâm sự về nhân tình thế thái"
"Không rảnh! Tôi bận việc câu lạc bộ rồi, tập trung tinh thần kiếm tiền đã" Liễu Mi đã bị thua thiệt, lần này quả quyết cự tuyệt hắn.
Diệp Hoan lại biến thành dáng vẻ thoát tục, phê bình cô: "Tục, quá tục rồi, tục đến không còn gì để nói!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT