Thằng nhóc đi rất chậm, giống như vừa đi vừa quan sát những chiến sĩ bộ đội đặc chủng lạ lẫm này, một đôi mắt thanh tịnh trong suốt lộ ra ánh nhìn ngây thơ cùng tò mò.
Đây thật sự là một đứa trẻ rất bình thường, không có khác biệt gì so với bất cứ thằng nhóc nào cùng tuổi cả, da của nó ngăm đen, mắt nhỏ môi dày, tóc hơi xoăn, mang diện mạo điển hình cư dân vùng nhiệt đới.
Thằng bé cứ chầm chậm đi, giống như một chú nai con rụt rè hoảng sợ, mang theo ánh mắt tò mò từng bước từng bước chậm rãi đến gần.
Cảnh Chí Quân đang vui vẻ cười cười cùng với bọn Diệp Hoan. Bọn họ quả thật có tư cách cười, chỉ có một lực lượng yếu ớt với mười một người, vậy mà dùng khí thế hung hãn như sư tử vồ thỏ tiêu diệt mấy trăm phần tử tội phạm canh giữ trong hang ổ, rồi lại hủy diệt mấy chục mẫu đất trồng thuốc phiện, tiêu hủy vài tấn nha phiến cùng heroin, bất kể từ phương diện nào mà nói, nhiệm vụ lần này đều xem như thành công viên mãn.
Còn như Hồng Ba đã chạy trốn, mọi người cũng không lưu tâm lắm. Tam Giác Vàng là một nơi tôn trọng thực lực, thủ hạ của Hồng Ba tử thương hơn một nửa, bản thân hắn hoảng sợ chạy trốn, chiêu bài của vị Tướng quân hung mãnh trong truyền thuyết này về sau chỉ sợ không có ai còn chịu phục tùng. Tướng Quân cũ ngã xuống, Tướng Quân mới đứng lên, Tam Giác Vàng vốn là một nơi hỗn loạn, đương nhiên càng không thiếu người có thực lực nổi lên tiếp quản địa bàn của Hồng Ba, vả lại thời điểm Hồng Ba đắc thế chắc chắn đã kết không ít kẻ thù, thật hiển nhiên các trùm sỏ trong Tam Giác Vàng cũng không phải là loại người có nhân phẩm cao thượng, cái loại việc ngu ngốc như "dùng đức báo oán" bọn chúng chắc chắn sẽ không làm, xem ra bỏ đá xuống giếng mới là tác phong phù hợp với chúng hơn, coi như Hồng Ba chạy thoát, nhưng có thể sống sót từ trong sự truy giết trùng trùng điệp điệp hay không còn chưa biết.
"Chính ủy, lần này quân hàm cấp úy có lẽ không chạy thoát khỏi tay tôi đâu?" Diệp Hoan cười rất lớn tiếng, bấm ngón tay tính vài cái, hắn phát hiện trong tác chiến rừng rậm lần này mình có công lớn nhất, dự đoán mai phục từ sớm, khăng khăng tách quân ra, giúp cho toàn bộ tiểu đội tránh được một kiếp nạn toàn quân bị diệt, lại đến khi xâm nhập hang ổ Hồng Ba phát hiện ra tình huống không ổn, quyết định lựa chọn thật nhanh về việc tự mình hành động, khống chế thế cục, bây giờ cộng lại từng cái một, quả thực chính là siêu cấp anh hùng cứu vớt thế giới trong phim Hollywood, đừng nói quân hàm cấp úy, phong một chức Đại Tướng cũng không quá đáng đâu nhỉ?
Cảnh Chí Quân nghe vậy tức khắc thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Quân khu tất nhiên sẽ cho cậu vinh dự tương ứng với quân công đã lập được, chỉ có điều có thể thụ quân hàm cấp úy cho cậu hay không là do quân khu định đoạt."
Diệp Hoan nghe thấy ý tứ trong lời nói không bình thường, vội la lên: "Chẳng lẽ thăng úy còn không phải là ván đã đóng thuyền?"
"Tất nhiên không phải, cậu mới nhập ngũ chưa đến hai tháng đã tăng tới cấp Hạ sĩ, đây đã là lần phá lệ hiếm thấy của quân khu, quân hàm Hạ sĩ còn chưa đeo được vài ngày, cậu lại muốn thăng úy, cậu cho rằng quân đội là do nhà cậu mở ra hả? Ngồi hỏa tiễn cũng không nhanh như vậy đâu."
Diệp Hoan ngây ngốc một chút, nói: "Nhưng.... Nhưng chú năm nói... "
Cảnh Chí Quân trừng mắt.
Diệp Hoan lập tức đổi giọng: "Thẩm tư lệnh nói, chỉ cần tôi vì nước lập công, ông ấy nhất định vui lòng cấp huân chương cùng quân hàm cho tôi."
Cảnh Chí Quân không lên tiếng, ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn Diệp Hoan, Diệp Hoan rõ ràng hiểu được ánh mắt này: "Ánh mắt của ông nói cho tôi biết, tôi bị ăn quả lừa"
Cảnh Chí Quân trợn trắng mắt: "Ta cũng không nói như vậy "
Advertisement
Diệp Hoan xúc động một lúc thật lâu, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình không có tư cách chê cười những tên ngốc bị lừa tiền kia, người khác bị lừa nhiều nhất là gặp rủi ro, còn hắn bị lừa đến mức ngu ngốc chạy đi bán mạng ngàn dặm, có mà bán được cái rắm thối ấy.
"Chính ủy ông có quen thuộc với Thẩm tư lệnh không? Biết con trai lão bình thường đến trường hay đi đường nào chứ?"
Cảnh Chí Quân nhíu mày nhìn hắn: "Hỏi cái này làm gì?"
"Tôi định sau khi trở về trói lấy thằng con lão, rồi ném vào giếng"
Các đội viên đang thu dọn chiến trường, tập trung người miền núi lại, Cảnh Chí Quân vừa nhìn chằm chằm vào các chiến sĩ làm việc, vừa trò chuyện với Diệp Hoan câu được câu chăng.
Chính vào lúc này thằng nhóc đi đến nơi.
Cảnh Chí Quân vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, giờ phút này tâm tình không tệ, dưới tình huống nhận tình báo giả, gặp mai phục mà mười một người vẫn có thể toàn thân trở ra, rồi vòng vèo trong trăm dặm rừng rậm, xuất kỳ bất ý tập kích hang ổ Hồng Ba, sau khi trở về ít nhất một quân công cấp hai là điều chắc chắn, nếu may mắn có lẽ có thể thêm một ngôi sao bạc trên cầu vai, chưa biết chừng còn có thể thăng làm đại tá.
Dưới tâm tình vui vẻ, ánh mắt Cảnh Chí Quân cũng nhu hòa hơn, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt.
Thoáng lơ đãng quay đầu, khóe mắt liếc qua thấy được một thân ảnh gầy teo nho nhỏ cách hắn không tới hai mét. Cảnh Chí Quân vô thức đưa tay về sau eo, cầm lấy báng súng rét lạnh sau thắt lưng, ánh mắt lăng lệ ác liệt nhìn chăm chú, lại thấy đối phương chỉ là một chú bé mười mấy tuổi, cởi trần nhìn hắn đầy sợ hãi.
Cảnh Chí Quân hơi ngây người, vẻ mặt chỉ do dự một giây, lại buông lỏng tay cầm súng, thậm chí còn nở nụ cười ôn hòa thân mật với đứa trẻ.
Advertisement
Thằng nhóc cũng cười với hắn, nụ cười quá đỗi ngây thơ, dường như bao nhiêu sự ngây thơ thuần khiết nhất trên đời đều chứa đựng trong nụ cười của nó, khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Diệp Hoan cũng khoanh tay đứng một bên cười hì hì quan sát một màn ấm áp đó. Người quân nhân đứng đối mặt với một đứa trẻ, một bên đại biểu cho máu tươi cùng giết chóc, một bên lại thuần khiết thiện lương, hai tính chất cực đoan cùng xuất hiện trong một khung cảnh, một màn này chứa đựng chủ nghĩa siêu hiện thực tươi đẹp đến cỡ nào, nếu như có nhiếp ảnh gia nào đó chớp được hình ảnh này, đó thật là tư liệu sống tuyệt vời.
Người lớn cười ôn hòa, trẻ nhỏ thì tươi cười đến ngây thơ, hai thái cực này cùng nhau nở rộ lên nụ cười tươi đẹp nhất trong cuộc sống...
Nhìn nhau cười được vài giây, nụ cười của đứa trẻ dần có chút biến hóa, tuy rằng nét mặt tươi cười vẫn đẹp như cũ, nhưng dần dần lại đẹp đẽ quỉ dị giống như hoa thuốc phiện, đôi đồng tử trong mắt dồn dập co lại thành một đường.
Bất ngờ phát sinh làm cho mọi người không kịp trở tay, cách một mét, thằng bé bỗng nhiên lật tay về phía sau eo, rồi lập tức vươn tay ra, lúc này trong tay nó đã có thêm một cây dao găm sáng loáng, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn ngây thơ tức khắc thay đổi trở nên dữ tợn đáng sợ, vệt ánh sáng lành lạnh xẹt qua như tia chớp, nhanh đến nỗi chưa đến chớp mắt, ánh sáng đã biến mất, nhìn lại con dao găm đã đâm sâu vào trung tâm ngực trái giữa trái tim của Cảnh Chí Quân rồi, chỉ để lại một cái chuôi dao còn đang rung động.
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây ngẩn.
Diệp Hoan mở to mắt, cảm thấy suy nghĩ của mình bỗng nhiên trống rỗng, tiềm thức không ngừng tái hiện một vòng ánh đao sáng loáng lạnh như băng kia, hình ảnh đó cứ chớp động hiện lên liên tục.
"Chính ủy!!" Âm thanh đau đớn của các đội viên đặc chiến vang lên, mọi người nhanh chóng hướng về phía trước, đỡ lấy thân mình Cảnh Chí Quân đang lung lay sắp ngã.
Diệp Hoan giật mình tỉnh lại, động tác đầu tiên của hắn là giơ chân đạp ngã thằng bé kia, ngay lập tức mở chốt súng, hướng họng súng đen ngòm vào đầu thằng nhóc.
"Tao kháo con mẹ mày! Đồ chó đẻ, dám đánh lén hả? Chán sống rồi đúng không!" Ánh mắt Diệp Hoan đầy tơ máu, luống cuống như người điên, ngón tay giữ cò súng, dễ dàng đánh gục thằng bé.
Thằng nhóc bị Diệp Hoan đạp một cước không nhẹ, lúc này vẫn nằm trên mặt đất, ho khan vài tiếng khó khăn, thấy con dao găm kia đâm vào trái tim Cảnh Chí Quân, trên khuôn mặt trẻ con nở nụ cười yêu dị, trên mặt không còn nhìn thấy bất cứ dấu vết ngây thơ nào, giờ đây nhìn nó giống như một tên sát thủ biến thái, nhìn thấy người khác chết dưới tay mình thì cảm thấy một sự thỏa mãn tận trong tâm hồn.
Dù là ai cũng không thể nào tưởng tượng nổi, một đứa trẻ mới chỉ mười mấy tuổi có thể tươi cười khiến người ta run sợ như thế.
"Diệp Hoan, dừng lại... Thôi được rồi, thu súng lại." Cảnh Chí Quân suy yếu ngăn trở Diệp Hoan đang điên cuồng muốn xuống tay.
Diệp Hoan toàn thân run lên, do dự một chút, cuối cùng buông lỏng ngón tay giữ cò súng, quay người ngồi xổm trước Cảnh Chí Quân, quan sát con dao găm cắm trên ngực ông, lưỡi dao dài nửa thước đã cắm ngập đến tận chuôi, không biết thằng nhóc này là do vô tình hay vốn dĩ đã được huấn luyện để giết người mà vị trí dao găm đâm vào vô cùng chuẩn xác, đúng ở giữa trái tim, ngay cả Diệp Hoan tự mình đâm có lẽ cũng không thể xuất ra một đao lưu loát gọn gàng như vậy.
Lòng Diệp Hoan bỗng nhiên trầm xuống.
Dao găm đâm trúng vị trí nguy hiểm, lại sâu như vậy, chỉ e hy vọng sống sót của Cảnh Chí Quân quá mong manh.
Nước mắt không tự chủ được tràn ra, Diệp Hoan ngồi xổm trước người ông khóc ròng nói: "Chính ủy,... Con mẹ nó ông thật là ngu! Dù sao cũng là lính cũ thân kinh bách chiến, sao lại không có chút lòng cảnh giác nào? Không ngờ một người đàn ông thân cao bảy thước cuối cùng lại thất bại trong tay một đứa bé..."
Cảnh Chí Quân yếu ớt nằm trong ngực chiến hữu, màu máu trên mặt nhanh chóng nhạt đi, gương mặt trở nên nhợt nhạt, trên ngực nơi chuôi dao lút vào, máu tươi trào ra như suối, các chiến hữu ai nấy đều chảy nước mắt, dùng sức đè chặt tay lên miệng vết thương trên ngực ông để giảm lượng máu chảy ra, nhưng hết thảy động tác cứu trị đều tốn công vô ích.
Đôi đồng tử trong mắt Cảnh Chí Quân dồn dập dãn nở ra rồi co lại, cứ như vậy nhiều lần, hơi thở ngày càng nặng nề, suy yếu than thở một câu: "Khinh suất, lần này thật sự khinh suất, ta đã quên mất nơi này chính là Tam Giác Vàng, là chiến trường của chúng ta, một chiến trường không hề tồn tại cái gọi là hiền lành lương thiện, khinh suất, khinh suất"
Diệp Hoan cúi thấp đầu, mặc cho nước mắt chảy dài: "Không nên khinh suất! Ông cũng đâu phải lính mới, sao lại phạm phải loại sai lầm thế này?"
Ánh mắt Cảnh Chí Quân dần tan rã, nhưng vẫn nhìn chằm chằm về phía đứa trẻ đang nằm trên mặt đất kia, vẻ mặt không giận cũng không oán, ngược lại còn nở một nụ cười không giải thích được: "Mềm lòng, là ta mềm lòng, thấy nó, ta liền bất giác nhớ đến con trai ba tuổi của mình, mềm lòng, làm sao cũng không thể duy trì cảnh giác."
Thân hình to lớn cao ngạo run rẩy từng trận, Cảnh Chí Quân bỗng nhiên ho khan ra từng khối máu tươi, sắc mặt càng trở nên trắng bệch ảm đạm.
"Chính ủy, ông cố gắng tỉnh táo một lúc! Chúng ta gọi phi cơ, đưa ông đến bệnh viện"
Diệp Hoan nghẹn ngào không nén được, bọn chiến hữu bên cạnh sớm đã khóc rống lên.
Cảnh Chí Quân lắc đầu, suy yếu cười nói: "Đừng, đừng mẹ nó an ủi ta nữa, một dao kia găm vào chuyên nghiệp như thế, thần tiên cũng không cứu được, từ xưa đến nay trải qua bao khó khăn gian khổ, chẳng qua chỉ là chết một lần thôi, không có hi sinh lấy đâu ra thắng lợi?"
Trước mắt đã là một mảnh quang ảnh mông lung, đôi mắt Cảnh Chí Quân càng rời rạc vô thần, giây phút hấp hối, trên khuôn mặt hiện lên thần sắc áy náy cùng không nỡ.
"Vợ... vợ... cùng con trai..."
"Chính ủy, cứ yên tâm, chị dâu cùng cháu trai bọn tôi sẽ chăm sóc giúp ông, tuyệt không để cho hai mẹ con chịu bất luận ủy khuất nào, tôi thề!" Diệp Hoan nghẹn ngào cầm thật chặt cánh tay Cảnh Chí Quân đã dần dần lạnh như băng.
Cảnh Chí Quân khó khăn gật đầu: "Cảm ơn... nhờ cậy cả vào... các cậu... rồi"
Cố gắng chống người lên, dường như ông hy vọng chính mình ra đi tôn nghiêm theo cách của một quân nhân, đôi mắt vô thần tan rã hơi lặng người nhìn chằm chằm vào cậu bé nằm trước người mấy mét, thật lâu, Cảnh Chí Quân nỉ non thở dài: "Trẻ con.... Chỉ là một đứa trẻ thôi..."
Nói xong thân hình Cảnh Chí Quân đột nhiên run rẩy kịch liệt, miệng không ngừng trào ra máu tươi, sau khi co giật vài cái, khí tuyệt bỏ mình.
Các chiến hữu lập tức thảm thiết khóc rống lên, Diệp Hoan lại ngơ ngác ngồi trước di thể Cảnh Chí Quân, vẻ mặt đờ đẫn, rất lâu cũng không lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt Diệp Hoan xẹt qua một tia sát cơ, tay trái thuần thục nắm cò súng, tiến lên hai bước nhắm vào giữa trán thằng nhóc.
"Diệp Hoan! Dừng tay!" Xạ Lang đưa tay níu lấy nòng súng lạnh như băng, chảy nước mắt trừng hắn: "Cậu muốn làm gì?"
"Nợ máu trả bằng máu!" Diệp Hoan rít lên bốn chữ từ trong kẽ răng.
"Cậu đang giết dân thường!" Xạ Lang trừng mắt nhìn hắn gằn từng tiếng.
"Con mẹ nó sao cậu không mở to mắt ra mà nhìn! Kẻ này vừa mới giết chính ủy, nó có thể coi như dân thường sao? Cầm vũ khí trong tay thì chính là kẻ địch!" Diệp Hoan điên cuồng gào lên.
Xạ Lang dữ dằn rống to: "Chính ủy trước khi đi đã nói, nó chỉ là đứa trẻ!"
Diệp Hoan ngây người ra, cảm giác mâu thuẫn mãnh liệt làm nội tâm của hắn giãy giụa đau đớn, giày vò, co rút trái tim hắn, đau nhức giống như bị dao đâm.
Hai người đối địch hồi lâu, rút cuộc Diệp Hoan xoay người, bịch một tiếng quỳ gối gào khóc trước di thể Cảnh Chí Quân.
"Chính ủy! Con mẹ nó ông chết oan ức quá! Mười hai chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử, Thổ Lang chết rồi, ông cũng đã chết, chúng tôi quay về có mặt mũi nào gặp cha mẹ của Thổ Lang, vợ con của ông, không có mặt mũi! Không có mặt mũi đâu... huhu..."
Trực thăng khổng lồ chậm rãi cuốn gió lao lên không trung, Diệp Hoan ôm súng ngơ ngác ngồi trong buồng phi cơ, con mắt xuất thần nhìn chằm chằm vào khung cảnh ngày càng nhỏ bên dưới, đôi mắt lộ ra bi thương sâu sắc.
Rốt cục vẫn phải buông tha đứa trẻ đó như thế, bọn chiến hữu thậm chí không áp dụng bất luận hành động trả thù nào đối với những người miền núi kia, chỉ yên lặng đem di thể chính ủy đặt lên phi cơ, lặng lẽ rời đi.
Là đúng hay sai, là do được giao phó hay mình vẫn là người chưa mất đi lương tri?
Diệp Hoan cũng không hiểu rõ mình như thế nào, hắn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi trước giờ chưa từng có, chỉ mong cứ nhắm mắt lại rồi nằm xuống ngủ một giấc, có lẽ một giấc ngủ này khi tỉnh lại, mở mắt ra mọi thứ vẫn chưa hề thay đổi, hắn vẫn đang lười biếng ngủ nướng trên giường trong căn gác xép ọp ẹp ở Ninh Hải, Nam Kiều Mộc cũng chưa rời đi, vẫn ôn nhu đứng bên giường tươi cười nhẹ nhàng gọi tên hắn, kêu hắn mau dậy ăn sáng, cái gì đại đội đặc chủng Lam Kiến, cái gì bình ổn dẹp loạn nọ kia, rồi Cảnh Chí Quân, cùng rất nhiều chiến hữu, cùng với ánh lửa và tiếng súng đan xen tạo thành một trận đồ sát như Tu La quỷ dữ,... những thứ đó đều là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, hắn vẫn là tên côn đồ như lúc trước, cũng trải qua một thời gian như vậy, nhưng không có ưu sầu, không phiền não, vất vả gian khổ, cũng không có thống khổ như thế, không phải chịu đau đớn đến ruột gan đứt đoạn... càng không có sinh ly tử biệt khắc cốt ghi tâm đến nhói lòng...
Giá như mọi người đều còn sống, giá như mọi thứ đều chưa từng mất đi...
Nước mắt Diệp Hoan chậm rãi chảy xuống theo khuôn mặt, thống khổ không phải là thứ con người có thể lựa chọn, phải đến đều sẽ đến, vận mệnh bắt buộc chính mình tiếp nhận những đau thương không cách nào bù đắp lại được như vậy, cười cũng được, khóc cũng được, thống khổ vẫn là thống khổ, chỉ cần xuất hiện liền một mực khắc sâu trong sinh mệnh, giống như mạnh mẽ đào khoét áp vào một cái dấu đau đớn trong lòng, dù muốn quên cũng không quên được.
Xạ Lang đặt tay lên vai hắn, chỉ vào mảnh rừng xanh um rậm rạp phía dưới phi cơ, nghẹn ngào nói: "Diệp Hoan, nhìn thấy chưa! Đây chính là rừng rậm, rừng rậm thực sự."
"Chính ủy đã từng nói, kết cục tốt nhất của một quân nhân, chính là trong một cuộc chiến đấu cuối cùng, bị một viên đạn cuối cùng bắn trúng, chính ủy thực sự đã đạt được kết cục cuối cùng này."
Phi cơ bay thẳng đến sân bay quân khu Tây Nam, mọi người mang theo di thể Cảnh Chí Quân, sắc mặt bi thống đi xuống máy bay.
Hai tiểu đội đã quay về trước nghênh đón ở phi trường, lúc Hà Bình nhìn thấy di thể Cảnh Chí Quân, nét mặt phảng phất đờ đẫn, cứng nhắc đưa tay xốc lên vải trắng bao trùm bên trên di thể, nhìn kỹ khuôn mặt bình tĩnh của ông, hốc mắt lập tức đỏ lên, lại gắng sức nhịn xuống, biểu tình trên khuôn mặt cũng không khác gì ngày thường.
"Ngoã quán bất ly tỉnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trùng vong*, ông bạn già, cuối cùng chúng ta vẫn phải ly biệt" Hà Bình vành mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào di thể Cảnh Chí Quân, tự mình thầm thì.
[*Ngoã quán bất ly tỉnh thượng phá, tướng quân nan miễn trận trùng vong, câu này có nghĩa là chậu sành sẽ va vào thành giếng mà vỡ, tướng quân khó tránh bị tử trận ý chỉ việc thường xuyên hoạt động ở nơi nguy hiểm thì khó tránh khỏi tai nạn]
Hơn ba mươi người sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề, lặng lẽ nhìn chăm chú vào di thể Cảnh Chí Quân, âm thanh khóc thút thít vang lên liên tục.
Hà Bình vẫn xuất thần nhìn chăm chăm vào Cảnh Chí Quân, cũng không quay đầu lại mà hỏi: "Lão Cảnh chết như thế nào?"
Giọng điệu thật bình tĩnh, nhưng dường như nổi lên bão táp.
Xạ Lang tiến lên một bước, "ba" một tiếng đứng nghiêm, chảy nước mắt nói: "Lúc quét dọn chiến trường bị một đứa bé dùng dao găm đâm chết"
"Báo thù chưa?"
"Không có"
Ánh mắt Hà Bình ngưng tụ, nhanh chóng quay người, "bộp" một tiếng quạt cho Xạ Lang một cái tát vang dội, âm u nói: "Trong tay các người không có súng hả?"
Xạ Lang vừa chịu một cái tát, nước mắt vẫn chảy không ngừng: "Báo cáo đội trưởng, chính ủy trước khi đi nói, đây chỉ là một đứa trẻ."
Hà Bình ngơ ngẩn lặng im, rồi cất tiếng thở dài: "Hắn vẫn luôn là một người nhân hậu như vậy, đến chết cũng không sửa." Đưa tay xoa lên khuôn mặt đã cứng ngắc của Cảnh Chí Quân, nước mắt Hà Bình chảy dài trên mặt, lẩm bẩm nói: "Ông bạn già, ông ngược lại ra đi dứt khoát, để lại cho tôi một vấn đề khó khăn rồi, tôi phải nói thế nào cùng cha mẹ vợ con ông? Làm sao nhìn mặt bọn họ? Con trai ông mới ba tuổi đã mất cha, về sau ai nuôi nó lớn lên? Ông bạn già, ông ra đi không trượng nghĩa đâu..."
Trong lời nói bình tĩnh ẩn giấu bi thương thật sâu, không biết là ai không nhịn được, kêu một tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc lây lan sang mọi người, trước di thể Cảnh Chí Quân ngập tràn tiếng khóc buồn bã xé lòng.
Hà Bình gắng sức chớp chớp mắt mấy cái, đè nén nước mắt sắp tuôn ra trong hốc mắt, hít sâu một hơi, đứng thẳng người trầm giọng quát to: "Toàn thể! Nghiêm! Tiễn đưa chính ủy của chúng ta, cúi chào!" Hơn 30 cánh tay ngay ngắn nâng lên cao quá lông mày, dùng nghi lễ cuối cùng hướng về vị quân nhân bình thường mà vĩ đại kia.
Anh hùng dọc ngang chiến tử, chính khí trường tồn!
Đêm đó toàn bộ bộ đội đặc chiến ở lại doanh phòng quân khu Tây Nam nghỉ ngơi hồi phục, Diệp Hoan nằm trên phiến giường cứng rắn, hai tay gối đầu, nước mắt không ngừng chảy ra.
Trên bãi tập yên tĩnh bên ngoài doanh trại, mơ hồ truyền đến thanh âm khóc lóc đầy bi thống, tiếng khóc sao mà bình yên.
Hạ xuống vẻ uy nghiêm của ban ngày, lúc này Hà Bình đang khóc như một đứa trẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT