Mau đến cứu ta, ta sắp bị người phụ nữ này làm cho ngạt thở rồi. Mẹ của ta sao có thể là một người phụ nữ hay khóc lóc và dối lòng như vậy? Đây không phải là mẹ của ta! Các người mau đem người phụ nữ này đi đi!
Lúc này có một cung nhân do hoàng đế phái đến đã bước vào.
Thẩm Nguyệt vội vàng đứng dậy tạ ơn, thể hiện ra sắc mặt sự cảm tạ hoàng đế từ tận đáy lòng vì đã chăm sóc cho Bắp Chân. Nếu như không có thái y trong cung thì chỉ sợ Bắp Chân không thể nhanh chóng khỏe mạnh được như vậy.
Không phải nàng không biết Bắp Chân vốn đang được nuôi dưỡng rất tốt trong phủ tướng quân, sau khi vào cung mới sinh bệnh.
Nhưng chuyện này không thể tiếp tục truy cứu.
Hoàng đế rất muốn tìm ra được sơ hở trên sắc mặt của Thẩm Nguyệt, nhưng tiếc là ông ta đã thất bại.
Hoàng đế hỏi: “Ngươi không muốn đưa nó trở về phủ tướng quân sao?”
Thẩm Nguyệt nói: “Tất nhiên là Tĩnh Nguyệt muốn, nhưng Tĩnh Nguyệt không muốn hoàng thượng khó xử. Tĩnh Nguyệt chỉ cầu xin hoàng thượng cho phép Tĩnh Nguyệt thỉnh thoảng được vào cung để thăm Bắp Chân”.
Hoàng đế nói: “Nói thế nào thì đứa trẻ này cũng có một nửa huyết mạch hoàng gia, bây giờ nó đã hơn một tuổi, được vào cung cẩn thận bồi dưỡng cũng không phải là chuyện xấu. Sau này khi nào ngươi muốn tới thăm nó thì thông báo một tiếng là được”.
“Tĩnh Nguyệt tạ ơn hoàng thượng”.
Hoàng đế như nhớ ra điều gì đó, bèn nói với Thẩm Nguyệt: “Trẫm quên mất, hôm qua Tô Vũ đại học sĩ cũng đã về kinh, nhưng ta nghe nói khi về đến nhà hắn đã ngã bệnh vì kiệt sức, đến tận bây giờ cũng không thể xuống giường nổi. Ngươi có biết chuyện này không?”
Bàn tay trong tay áo của Thẩm Nguyệt cố hết sức kiềm chế run rẩy, trên mặt chỉ thể hiện sự ngạc nhiên nói: “Tô đại nhân bị bệnh sao?”
“Sao, ngươi có định đi thăm hắn không?”
Thẩm Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi rụt rè nói: “Mặc dù Tĩnh Nguyệt cùng Tô đại nhân giao tình không sâu nhưng trên đường đi Tô đại nhân cũng đã chăm sóc Tĩnh Nguyệt rất nhiều, bây giờ đi thăm hắn cũng là chuyện hợp lý. Nhưng nếu như chuyện đó không phù hợp lễ nghi thì vẫn nên thôi vậy”.
Hoàng đế nói: “Lần này đại học sĩ đã đi hòa đàm cứu về Tần ái khanh, phu thê các ngươi đến thăm cũng là lẽ thường. Nếu như có thời gian thì hãy bảo Hạ ái khanh cùng đi”.
Trong lòng Thẩm Nguyệt rất nghi hoặc, hoàng đế lại có lòng tốt như vậy sao?
Chỉ e rằng là không thể.
Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, người dân trong kinh thành hiện tại đều biết công chúa Tĩnh Nguyệt đã trở về cho nên hoàng đế sẽ không ra tay ở trong cung.
Nếu như nàng mới vừa trở về đã gặp phải chuyện không may thì khó tránh khỏi việc hoàng đế bị thế nhân chỉ trích.
Vị hoàng đế này sợ nhất là bị người khác chỉ trích, ông ta vô cùng để ý đến ánh mắt của thế nhân, nếu không thì năm đó ông ta cũng sẽ không để lại mạng sống cho một công chúa tiền triều như Thẩm Nguyệt
Cho nên ông ta muốn xử lý Thẩm Nguyệt thì cũng phải nghĩ kỹ để có thể nhổ cỏ tận gốc mà vẫn có thể làm người tốt.
Còn một vấn đề nữa chính là tên tuổi của công chúa Tĩnh Nguyệt đang rất vang dội ở Giang Nam, nếu như hoàng đế không xử lý cẩn thận thì e rằng sẽ làm mất lòng dân chúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT